Chương 246: Quên Rằng Anh Là Cha Ruột Của Đứa Nhỏ

Bạch Diễn Sâm vui vẻ bên đây còn Mạc Tây Cố bên kia lại bi thương.

Mạc Tây Cố mang theo vết thương quay về phòng bao của anh ta, sau khi vào trong, Giang Vũ Mặc phát hiện vết thương trên mặt của Mạc Tây Cố.

“Tây Cố, mặt cậu làm sao vậy?”

Mạc Tây Cố không trả lời, mà ngồi xuống vị trí của anh ta, rót đầy ly rượu rồi uống cạn.

Một người khác ngồi bên cạnh tiếp lời: “Tây Cố, có phải gặp kẻ thù bên ngoài, ở phòng nào, chúng tôi tập hợp anh em đi xả giận cho anh, dám đυ.ng đến anh thật là không sợ chết.”

Mạc Tây Cố vẫn trầm mặc như cũ, uống từng ngụm từng ngụm lớn rượu.

“Anh Tây Cố, anh làm sao vậy? Có gì thì nói ra đi, bọn em giúp anh giải quyết?” Một người trẻ ngồi bên cạnh đang thuyết phục.

“Tây Cố anh không thể chịu ủy khuất này, sau này ở thành phố S làm sao có thể ngẩng đầu lên, nói cho bọn em biết là ai không sợ chết dám đυ.ng vào anh.”

Mọi người nhìn thấy Mạc Tây Cố trở thành bộ dạng chán chường, mơ mơ màng màng, không để vào tai những lời bọn họ nói. Cả nhóm người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó có người không biết có phải đã uống say hay không, tức giận nói:

“Tây Cố, bộ dạng anh như vậy không giống anh như bình thường, lúc nào lại biến mình thành bộ dạng say khướt thế này?”

“Ầm” Tiếng chai rượu vỡ nát khiến căn phòng đột nhiên yên tĩnh.

Mạc Tây Cố đập vỡ chai rượu, anh ta mở to mắt, chỉ ra cánh cửa: "Tất cả đều ra ngoài cho tôi."

Vốn là một bữa tụ tập vui vẻ nhưng lại vì câu nói của Bạch Diễn Sâm mà phải giải tán.



Cuối cùng, trong căn phòng bao tĩnh lặng chỉ còn lại Mạc Tây Cố tay đang cầm bình rượu nằm trên ghế số pha, cười đau khổ.

Anh cùng với cha ruột của đứa nhỏ tranh giành mẹ của nó, có thể nắm bao nhiêu phần thắng?

Câu nói này nghiễm nhiên giống như một câu thần chú mạnh mẽ, vang vọng mãi trong tâm trí anh ta, cho dù rượu có làm tê liệt tinh thần cũng không thể xua tan.

Đứa trẻ sao lại là con của Bạch Diễn Sâm?

Hình dáng khuôn mặt, đôi mắt, lông mày của Mạc Cẩm Thiên, hình dạng khuôn mặt, đôi mắt, lông mày của Bạch Diễn Sâm từ từ xếp chồng lên nhau tạo thành một khuôn mặt, tất cả những điều này giống như những chiếc kim bạc phủ đầy chất độc, hung dữ đâm sâu vào trái tim anh ta, đau đớn tột cùng.

Năm năm, đứa con nghiệt chủng đó lại là của Bạch Diễn Sâm, tại sao không phải của người khác, tại sao lại là Bạch Diễn Sâm, người mà anh ta hận tới tận xương cốt?

Cái này rốt cuộc sai ở đâu? Sai ở đâu chứ?

Ông trời tại sao lại biến anh ta trở thành một trò cười lớn như thế này?

Lúc đầu, vì bản hợp đồng mới để cho Tô Tích Cầm tiếp cận Bạch Diễn Sâm, vì anh ta cho rằng Bạch Diển Sâm sẽ không hứng thú đối với với người phụ nữ đã kết hôn sinh con. Vì vậy anh ta mới nhẫn tâm đẩy cô về phía anh ấy, tính đi tính lại không ngờ anh ấy lại là cha ruột của đứa trẻ.

Nếu đứa trẻ không phải của Bạch Diễn Sâm cho dù anh ta cố tình đẩy Tô Tích Cầm về phía đó thì Bạch Diễn Sâm liệu có thích Tô Tích Cầm hay không?

Hóa ra tất cả lý do đều vì thân phận của đứa trẻ.

Tại sao lúc đầu anh ta lại không nghĩ ra? Tại sao lại không nghĩ đến?

Bạch Diễn Sâm lúc nào biết được đứa trẻ là con của anh?

Năm năm trước đã biết? Hay là sau khi tiếp cận với Tô Tích Cầm mới biết?

Cho nên nếu lúc đầu bản thân anh ta không đem cô đẩy cho Bạch Diễn Sâm, có phải Bạch Diễn Sâm không cướp mất cô?

Tất cả sai lầm này đều do anh ta tạo thành.

Cơn đau nhói trong lòng từng đợt từng đợt xoắn lại, càng lúc càng dữ dội, thậm chí tim, gan, phổi, máu của anh ta đều rỉ máu. .



Sau khi Tô Tích Cầm uống xong ly rượu, Bạch Diễn Sâm liền đưa cho cô một chén canh gà còn ấm. “Uống chút canh đi.”

“Anh Tư, em cũng uống rượu, dạ dày cũng không thoải mái, cần chén canh ấm.” Lục Minh cầm cái chén đưa qua Bạch Diễn Sâm.

Thiệu Chính Dương cười hai tiếng, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ kì lạ nói: "Cậu cho rằng Tứ thiếu gia của nhà họ Bạch hầu hạ người khác không cần trả công sao? Cậu ta hầu hạ cậu thì cậu lấy gì trả cho cậu ta?"

Lục Minh trong nháy mắt hiểu ra, lập tức thu tay về, sau đó đứng dậy, tự mình múc hai thìa canh vào trong bát, vừa múc vừa nói: "Vẫn để mình tự lấy."

Bạch Diễn Sâm gắp một ít rau bỏ vào trong miệng, không quan tâm hai người nói gì, nói với Diệp Tề: “Diệp Tề, có chuyện gì không vui? Đêm nay đừng để tôi thấy bộ mặt ưu sầu đó chứ?”

Diệp Tề nâng ly rượu, ánh mắt nhìn vào dòng rượu trong ly, bộ dạng người giàu có nói: “Em có một yêu cầu.”

Nói xong, ánh mắt nhìn đến Túi Sữa Nhỏ: “Em muốn làm cha nuôi của nhóc con.”

Không chỉ Bạch Diễn Sâm ngưng đọng một chút mà ngay cả Tô Tích Cầm cũng thế: “Sao thế, hai người không đồng ý sao?” Diệp Tề duy trì ánh mắt liếc nhìn bọn họ.

Bạch Diễn Sâm và Tô Tích Cầm nhìn nhau, đồng ý hay không đồng ý? Đột nhiên một giọng nói non nớt vàng lên.

“Con không đồng ý.”

Là tiếng của Túi Sữa Nhỏ. Thời khắc này, Diệp Tề cảm giác như có một vạn nỗi bi thương, sợ hãi.

Thật ra Diệp Tề suy nghĩ như vậy, mặc dù Túi Sữa Nhỏ không thể trở thành con của anh ta, vậy thì làm cha nuôi cũng được! Chỉ là không nghĩ tới nhóc con này ghi thù, thật là hối hận lúc đầu đã làm sai!

Bạch Diễn Sâm, Thiệu Chính Dương, Lục Minh cúi thấp đầu cười, Tô Tích Cầm thì cảm thấy xấu hổ, chỉ duy nhất Lục Nguyên Ly tỏ ra không hứng thú.



Nhìn thấy Lục Nguyên Ly cả một đêm cũng không nói câu nào, Bạch Diễn Sâm nâng ly rượu hỏi: “Bộ dạng làm sao bi thương thế, cô ta khiến cậu giận nữa à?

Vì sự có mặt của Tô Tích Cầm, Bạch Diễn Sâm không nhắc đến hai chữ “Đường Tịch”, nhưng ý tứ lời nói trong lòng hai người lại rất rõ ràng.

Ánh mắt Lục Nguyên Ly vô ý rơi trên khuôn mặt của Tô Tích Cầm, cười nói: “Bây giờ thật giống bộ dạng bị vợ quản lý rồi.”

Người nào đó từ chối cho ý kiến, cười nói: “Đợi sau khi cậu quyết định, thì có thể cảm nhận được cảm giác này rất tuyệt vời.”

Tô Tích Cầm đang đưa miếng cua do Bạch Diễn Sâm bóc cho Túi Sữa Nhỏ, nhưng vẫn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Lục Nguyên Ly bây giờ không biết làm sao với Đường Tịch, như vậy tốt, uống canh trong chén còn nhìn canh trong nồi, đáng đời!

“Tô Tô, con no rồi.” Nhóc con cầm chiếc khăn lông lau miệng và tay.

Tô Tích Cầm thu hồi ánh mắt rồi nói đưa nhóc con vào nhà vệ sinh rửa tay, mẹ con hai người vừa rời khỏi, không khí trên bàn ăn liền náo nhiệt.

“Anh Tư, cậu diễn vai người chồng tốt thật sống động!” Lục Minh nói.

Bạch Diễn Sâm quăng ánh mắt lạnh lùng qua. “Nói sai rồi, không phải diễn mà cậu chính là một người chồng tốt.” Lục Minh liền sửa lại.

“Thằng nhóc đó ngược lại rất thông minh.” Lục Nguyên Ly cười nhẹ nói.

Bạch Diễn Sâm cười không nói năng gì. Diệp Tề bên cạnh không nhìn sang, cầm đũa gắp một miếng cá lên, nói: “Con của anh ấy sinh, có thể không giống anh ấy sao? Ngay cả bộ dạng tính toán cũng giống như vậy.”

Ba người dừng lại, cùng quay lại nhìn Bạch Diễn Sâm: “Con của anh? Con ruột?”

“Không phải con ruột của anh ấy thì em sao lại thua anh ấy. Nhan sắc em hơn anh ấy, lại trẻ hơn anh ấy, lại không mang bộ dạng u ám, thâm sâu khó lường như anh ấy, là phụ nữ ai cũng sẽ chọn em, Tô Tô chọn anh ấy chính là vì anh ấy là cha của đứa nhỏ.”

“Hừm, anh Tư, đây thật là không đúng, hại tôi luôn lo lắng cho hai người, còn giấu tôi tới bây giờ.” Lục Minh nói ra những lời thể hiện sự không vừa ý.

Thiệu Chính Dương cũng bất ngờ nhưng rất nhanh cũng hiểu rõ, thảo nào đối với người ta rất quan tâm hóa ra là như vậy.

Lục Nguyên Ly nhíu mày nói: “Em còn tưởng anh thích làm bố dượng cơ nữa chứ, không ngờ lại là bố ruột.”

Bạch Diễn Sâm cười không để tâm.

Trong nhà vệ sinh, sau khi nhóc con rửa tay xong, liền muốn đi đại tiện, Tô Tích Cầm đợi bên cạnh, sau đó gửi tin nhắn cho Đường Tịch.

Lúc cô đi ra, Lục Nguyên Ly đang nghe điện thoại, sau đó rời khỏi.