Tô Tích Cầm đột nhiên dừng lại, càng nói càng không ổn.
Khóe miệng Bạch Diễn Sâm lộ ra ý cười như ẩn như hiện, Tô Tích Cầm cảm giác được bị trêu chọc, dứt khoát thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa.
"Cả người đều dán lên cửa xe, còn cứng miệng?" Lúc cô quay đầu, giọng nói trầm thấp của Bạch Diễn Sâm truyền tới.
Tô Tích Cầm bị nhắc tới như vậy, trên mặt không nhịn được, quay đầu quét mắt nhìn anh, chỉ thấy anh dùng ánh mắt ung dung chăm chú nhìn cô, cúi đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh thẳng người.
Khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, cô ngửi thấy hương cỏ nhàn nhạt trên người anh, hẳn là mùi sau khi hút thuốc.
Mạc Tây Cố cũng hút thuốc, nhưng trên người anh ta có mùi hương của người phụ nữ khác, mà Bạch Diễn Sâm thì không, anh chỉ có duy nhất hương cỏ.
"Thiết kế kế tiếp rất quan trọng, gạt hết mọi chuyện sang một bên trước, phải đặt tâm trí vào thiết kế, toàn lực ứng phó." Bạch Diễn Sâm nhìn khuôn mặt rũ xuống nói một câu.
Tô Tích Cầm thu lại biểu cảm trên mặt, nhấc mí mắt, trên mặt của anh không còn nụ cười trêu chọc vừa rồi, mà là vẻ mặt nghiêm túc.
"Bạch tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt hạng mục lần này." Cô cũng nghiêm khắc không kém.
Bên trong xe lần thứ hai rơi vào yên lặng, sự mất tự nhiên lại đánh tới lần nữa, Tô Tích Cầm đột nhiên thở dài một hơi, ngẩng đầu.
"Bạch tổng, tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?"
Bạch Diễn Sâm đang nhắm mắt vào ghế, không mở mắt: "Muốn hỏi tôi vì sao thay đổi ý định, để cô lấy được hợp đồng?"
Tô Tích Cầm kinh ngạc, anh biết đoán tâm thuật sao? Nhưng nếu đã bị anh giành nói suy nghĩ trước, cô cũng không che dấu nữa.
"Đúng vậy, ngày đó anh đã nói hợp này Mạc thị không có phần."
Đột nhiên, đôi mắt thâm sâu như biển, hai mắt sáng tối không rõ mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đột nhiên, một khúc đàn piano vang lên, Bạch Diễn Sâm không dời tầm mắt, Tô Tích Cầm đành phải nói: "Anh có điện thoại kìa."
Anh duỗi tay ra chỗ để đồ ở cửa xe, cầm lấy điện thoại đang vang lên, nhìn thấy số trên màn hình, nhíu mày.
Tô Tích Cầm nhìn sang chỗ khác, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị anh nhìn như vậy, có bối rối.
Cô quay đầu lại, nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh truyền đến: "Tôi có việc, đi trước, anh tự về đi!"
Dứt lời, nghe thấy một tiếng bụp, cúp máy, điện thoại di động lại bị ném lại ngăn nhỏ bên cạnh cửa xe.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại, Tô Tích Cầm quay đầu nhìn Bạch Diễn Sâm, muốn tiếp tục đề tài vừa rồi.
Nhưng mục tiêu là Bạch Diễn Sâm lại tựa đầu vào ghế sau, đôi mắt sâu kia nhắm nghiền, những lời muốn nói ra đều mắc kẹt trong cổ họng.
Nghĩ lại Mạc Tây Cố đã đổi ý, hỏi nguyên nhân thì thế nào chứ? Tính tình Bạch Diễn Sâm đa nghi, đuổi theo cái đuôi này không buông, có lẽ lại khiến anh hoài nghi, thôi, không hỏi nữa.
Cứ coi như theo Quý Thanh Dương nói, Trác Thịnh sẽ không bỏ qua thiết kế đẹp.
Hơn nữa lần này đối với cô mà nói là một cơ hội, hoàn thành dự án sẽ có một khoản thù lao đáng kể, cô cần tiền, đồng thời cũng cho cô thêm lần rèn luyện, cơ hội như vậy, cô cần phải nắm chắc thật tốt.
Nghĩ thông suốt như thế, Tô Tích Cầm thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao không hỏi?" Vừa quay đầu, giọng nói âm nặng nề của Bạch Diễn Sâm lại truyền tới.
Tô Tích Cầm nghĩ, anh không chỉ biết đoán tâm thuật, còn có thể nhìn thấu? Quả nhiên là một nhân vật lớn.
Cô quay đầu, nhìn anh vẫn nhắm mắt như trước, thản nhiên nói: "Tôi tin là Trác Thịnh chú trọng thiết kế."
Bạch Diễn Sâm mở mắt ra, nhìn cô, lẳng lặng, ánh mắt thâm trầm kia không cách nào nắm bắt hoàn toàn được, Tô Tích Cầm bị anh nhìn thì ngượng ngùng, đưa tay vuốt ve sợi tóc bên tai, ánh mắt lóe lên sự né tránh.
Chỉ là cô không biết, sắc mặt tái nhợt vừa rồi vì khẩn trương mà làm tăng tốc độ lưu thông máu, khuôn mặt trái xoan trắng nõn nhuộm hồng hào, hai hàng mi vừa dày vừa dài trên đôi mắt trong suốt quạt lên xuống, lộ ra vẻ thẹn thùng mê người.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô càng lúc càng thâm trầm, Tô Tích Cầm thật sự bất lực đối diện, quay đầu, chỉ là vừa quay đầu, cô liền cảm thấy mình bị một lực kéo lại, giây sau cô rơi vào một vòng tay nóng bỏng.
Tô Tích Cầm kinh hãi mở to hai mắt nhìn, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt gần trong gang tấc, đáy mắt sâu thẳm bị khói sương bao phủ, hình ảnh phản chiếu của cô tan biến trong làn khói, xinh đẹp lại mê người.
Tô Tích Cầm thất thần trong giây lát, nhiệt độ cơ thể anh dần dần nóng lên khiến cô tỉnh táo lại, hai tay chống lên ngực anh, muốn kéo dài khoảng cách.
"Bạch tổng, xin tự trọng."
Trên mặt Bạch Diễn Sâm không biểu lộ bất cứ cảm xúc, chỉ lạnh lùng thì thào một câu: "Nếu như tôi nói tôi không biết tự trọng viết như thế nào thì sao?"
Tô Tích Cầm nhíu mày, đôi mắt trong suốt có chút bối rối, lại có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, đẩy đẩy.
"Anh buông ra." Tô Tích Cầm gầm nhẹ một tiếng, vừa thẹn vừa giận, vặn vẹo thân thể, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, xông vào mũi Bạch Diễn Sâm.
Nhìn cận cảnh làn da mỏng manh cùng đôi má ửng hồng đào của cô, đôi môi hơi nhếch lên, đôi mắt lấp lánh của làn sóng nước, ánh mắt Bạch Diễn Sâm dần dần sầm lại, một bàn tay ôm lấy eo cô đột nhiên đè đầu cô lại, cả người đè xuống.
Ngay khi môi Bạch Diễn Sâm sắp chạm vào môi Tô Tích Cầm, xe phanh gấp, hai người đang thân mật áp sát không có phòng bị, thế là nghiêng người về phía trước.
Trán Bạch Diễn Sâm đập vào tấm che phía trước, anh nhíu nhíu mày, có vẻ là bị đau.
Tô Tích Cầm thấy có cơ hội, đưa tay đẩy một cái, Bạch Diễn Sâm ngã sang một bên, tay tự nhiên buông ra, cô lập tức điều chỉnh tư thế ngồi bên cửa xe, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm anh.
Bạch Diễn Sâm nhìn Tô Tích Cầm đang thu mình sang một bên, đặc biệt là khi chạm vào ánh mắt phòng bị và tức giận của cô, mặt đen như than, tay ấn nút, tấm che rời đi.
"Lái xe kiểu gì thế?" Giọng điệu anh rực lửa, Tưởng Tồn Ngộ giật mình, ánh mắt nhìn về phía gương ghế sau.
"Bạch tổng, vừa rồi phía trước có xe." Tưởng Tồn Ngộ nơm nớp lo sợ giải thích.
Tô Tích Cầm thấy tấm che bị thu lại, vội vàng nói thêm: "Tưởng trợ lý, anh để tôi xuống chỗ này là được."
Tưởng Tồn Ngộ nhìn Tô Tích Cầm trên gương chiếu hậu, lại nhìn khuôn mặt đen xì của Bạch Diễn Sâm, Tưởng Tồn Ngộ là người có mắt nhìn, hơn nữa vừa rồi cơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, không dám tự hành động.
"Tô tiểu thư, chỗ này không thể dừng xe."
"Để cô ấy xuống xe." Đột nhiên, bạch Diễn Sâm lạnh lùng ra lệnh.
Tưởng Tồn Ngộ nghĩ, lần này đoán sai rồi hả.
Xe dừng ở ven đường, Tô Tích Cầm mở cửa, nhanh chóng xuống xe, nhìn xe chạy đi, trong lòng nói không nên lời.
Cô là phụ nữ có chồng, Bạch Diễn Sâm muốn cái gì? Không phải chỉ là chơi đùa thôi sao, cô cũng sẽ không hạ thấp bản thân.
Càng không thể làm chuyện như Mạc Tây Cố đã làm, nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, nếu như cô làm, vậy cũng đâu khác gì Mạc Tây Cố, mặc dù anh ta đã cho rằng cô đã sớm nɠɵạı ŧìиɧ.