Tô Tích Cầm dẫn Mạc Cẩm Thiên đi đến nhà vệ sinh nam, bên ngoài nhà vệ sinh, cô dừng bước, Mạc Cẩm Thiên cất chân ngắn ngũn đi vào bên trong.
Mạc Cẩm Thiên bước vào nhà vệ sinh thì thấy một dáng người mảnh khảnh đang đứng trước bồn tiểu, cậu bước đến bên cạnh bồn tiểu, khom lưng kéo quần mình xuống, lộ ra con chim nhỏ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
"Xuy.." Cùng với tiếng nướ© ŧıểυ va vào bồn, trong miệng Mạc Cẩm Thiên phát ra tiếng xuy xuy.
Điều này khiến người đứng thẳng ở bên cạnh phải nhìn sang, trên khuôn mặt Tây hóa kia thoáng chốc ngây ra.
Túi sữa nhỏ cũng quay đầu nhìn sang, bởi vì thấp bé, cậu nhìn thấy vật gì đó, lúc nhìn thấy, túi sữa nhỏ nhíu nhíu mày: "Con nhỏ của chú sao khác màu với cháu thế?"
Người đàn ông ở bên cạnh lập tức đen mặt, anh không nghe lầm chứ! Nhỏ?
"Chim nhỏ của chú thật xấu! Vẫn là của cháu đáng yêu hơn." Túi sữa nhỏ ném một ánh mắt khinh bỉ, sau đó liền kéo tầm mắt lại, nhìn con nhỏ của mình phun nướ© ŧıểυ.
Bạch Diễn Sâm ở một bên đắm chìm trong hai chữ "chim nhỏ", hoàn hồn không kịp, sau đó anh liếc mắt nhìn con chim nhỏ chân chính của túi sữa nhỏ, sau đó không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Mạc Cẩm Thiên đã giải quyết xong, rung rung hai cái, khom lưng mặc quần.
"Chú, chú cười cái gì vậy?"
Bạch Diễn Sâm không để ý tới lời nói của cậu, kéo khóa bên hông, sau đó đi tới trước bồn rửa tay, vặn vòi nước, đưa tay vào vòi nước, chà sát.
Mạc Cẩm Thiên đuổi theo: "Chú đây là có ý gì, vì sao không trả lời cháu."
Bạch Diễn Sâm rửa tay xong cúi đầu nhàn nhạt ném cho túi sữa một ánh mắt: "Cháu rất ấu trĩ." Dứt lời, anh vặn van nước lại, rút khăn giấy bên cạnh, lau vết nước trên ngón tay thon dài.
Mạc Cẩm Thiên bị khinh thường tức giận, cũng quên chuyện đi tiểu xong phải rửa tay, trừng mắt nhìn Bạch Diễn Sâm: "Cháu là trẻ con, ấu trĩ là chuyện thường thôi, ngược lại chú ấy, đi so đo ấu trĩ với một đứa trẻ, chú cũng rất ấu trĩ."
Tài ăn nói của cậu nhóc này làm cho Bạch Diễn Sâm ngẩn người trong chốc lát, bỏ lại khối giấy lau tay, anh cúi đầu liếc mắt nhìn cậu nhóc: "Vừa rồi thật sự nên để cháu bồi thường cho chú một đôi giày mới phải."
Mạc Cẩm Thiên vừa nghe, trong lòng khẩn trương, ngửa đầu, cau mày, nói: "Đàn ông con trai, nói rồi là tính, nếu vừa rồi chú nói không cần cháu bồi thường thì bây giờ cháu cũng sẽ không bồi thường."
"Cháu đến một mình?" Bạch Diễn Sâm nhảy dựng hỏi ngược lại.
Đầu óc Mạc Cẩm Thiên tuy rằng thông minh, nhưng trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, đột nhiên bị hỏi vô duyên vô cơ như vậy, phản ứng chậm nửa nhịp, tay thịt nhỏ chỉ chỉ ra phía sau: "Ma ma của cháu ở ngoài cửa."
Nói xong, Mạc Cẩm Thiên phản ứng lại, rồi xong, cậu không nên nói ra Tô Tô ở bên ngoài, nếu lát sau anh đi ra ngoài, nói bồi thường với Tô Tô, Tô Tô nhất định sẽ cho, Tô Tô vất vả kiếm tiền như vậy, cậu cũng không muốn Tô Tô tăng thêm gánh nặng.
Nghĩ đến điều này, cậu thổi lông mày nhỏ của mình, nói: "Chú hỏi cái này để làm gì? Chú không được đòi bồi thường với mama của cháu, chú hứa với cháu đi." Túi sữa nhỏ đỏ hết cả mặt, gân máu trên trán nổi lên.
Bạch Diễn Sâm cho tới bây giờ chưa từng thấy qua biểu tình sốt ruột của một đứa nhỏ, lúc này nhìn thấy mặt Mạc Cẩm Thiên giống như tôm nấu chín, cảm thấy vô cùng thú vị, không khỏi có ý muốn trêu chọc, anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu, nói.
"Nếu chú đòi bồi thường với ma ma cháu thì sao?"
Mạc Cẩm Thiên lúc này ân hận một vạn lần, cậu không nên đi theo tới đây, thật là thất sách.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thiên biến vạn hóa của cậu, đôi môi mỏng của Bạch Diễn Sâm hơi cong lên, lại nghe thấy tiếng bé sữa của cậu nhóc kia đáp một câu.
"Đổi ý chính là chó con."
"Chó con?" Nói xong, anh lại cười khẽ một tiếng.
"Vừa rồi nói chim nhỏ, giờ lại là chó con, quả nhiên vẫn là nhóc con." Dừng một chút, bổ sung một câu: "Của chú là đại điểu."