Mạc Tây Cố nhìn người cười điên đảo, nhíu mày: "Nghe thấy có thể tìm đàn ông nên cười không đứng thẳng được nữa rồi?"
Tô Tích Cầm đột nhiên dừng cười, mặt đột nhiên lạnh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
"Loại không có tính người như anh chỉ có thể dùng hai chữ súc sinh để hình dung thôi, không đúng, súc sinh vẫn có thể bảo vệ đồng bạn của nó không bị xâm phạm, còn anh lại đẩy vợ của mình đi quyến rũ người đàn ông khác, anh thật sự ngay cả súc sinh cũng không bằng."
Giọng điệu lạnh lùng của cô dường như nói lên một sự thật.
"Giả làm cái bộ dạng phụ nữ kiên trung làm gì, không phải đều có thể ngủ với người lạ tùy tiện tìm trên đường sao?"
Mạc Tây Cố đỏ mắt, những lời này là cắn nát từ trong miệng mà ra.
"Ha ha.." Cô lại cúi đầu cười lần nữa, ở hội trường trống rỗng này, lại rất rõ ràng, rõ ràng là có nỗi buồn sâu sắc, âm u cô độc trong nụ cười đều ở hội trường lễ Mi-sa.
"Lúc trước tôi đúng là bị mỡ heo bám đầy đầu óc, bị mù mắt mà." Khá lâu sau, cô tự giễu mình một câu, đã đến lúc ném ra điều kiện rồi.
Đột nhiên, Tô Tích Cầm lạnh lùng ngước mắt lên, trong mắt đột nhiên có sự trong trẻo sau cơn bão cuồng nguyệt, càng có sự kiên định trước nay chưa từng có, cô nhìn vào trong mắt Mạc Tây Cố.
"Mạc Tây Cố, lần này tôi dùng hợp đồng đổi lấy đơn ly hôn với anh, ly hôn tôi sẽ không cần một đồng một hào nào của anh cả, tôi tay trắng ra đi."
Mạc Tây Cố trừng mắt nhìn cô với đường nét anh tuấn có chút cứng đờ.
Tô Tích Cầm vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn anh ta như vậy, chờ đợi câu trả lời của anh ta, khá lâu thấy anh ta không đáp lại, vì thế nói: "Anh phải biết lần hợp tác này của Trác Thịnh là một miếng thịt béo trong mắt rất nhiều doanh nghiệp, cho dù lần này tôi không đến trễ, Mạc thị cũng không chắc là có thể bắt được, hiện tại tôi cam đoan, tôi giúp anh có được hợp đồng, chỉ cần sau khi việc thành, anh và tôi ly hôn."
Tô Tích Cầm nhìn sắc mặt Mạc Tây Cố, lại thêm một câu: "Việc này đối với Mạc Tây Cố anh mà nói tuyệt đối có lợi, tôi đối với anh căn bản cũng không có tác dụng gì."
Đột nhiên, Mạc Tây Cố nhìn Tô Tích Cầm cười cười: "Được, vậy đợi cô lấy được hợp đồng rồi nói tiếp."
Tô Tích Cầm không nghi ngờ gì anh ta, vẻ mặt lạnh lùng như băng nói: "Vậy xin anh nhớ kỹ, anh lấy được vụ hợp tác này, anh ly hôn với tôi, con theo tôi."
Trong mắt Mạc Tây Cố lóe ra vẻ hung ác nham hiểm: "Phải xem cô có thể lấy được không đã rồi nói sau. Tô Tích Cầm, thuận tiện tôi nhắc nhở cô, bên phía Trác Thịnh kia không giống với các doanh nghiệp khác, nghe nói sếp tổng của Trác Thịnh Bạch Diễn Sâm không gần nữ sắc, cô xác định có thể cứu được ván này không?"
Tô Tích Cầm mặt không chút thay đổi, cứng rắn trừng anh ta: "Anh cho rằng người trên đời này đều đê hèn như anh sao?"
"Cô không đê hèn chắc? Vậy đứa con hoang kia từ đâu mà ra?" Mạc Tây Cố lạnh lùng cười, gân xanh trên tay chống trên mặt bàn hiện ra.
Tô Tích Cầm nghe thấy hai chữ con hoang, trong lòng lại đau xót, cô không cách nào cho phép người khác sỉ nhục con trai mình như vậy, hơn nữa người này còn là Mạc Tây Cố, là người thằng bé gọi là bố.
Cho dù không phải là con ruột, nghe thằng bé gọi bố mấy năm nay, cũng không có một chút thương hại nào sao?
Sắc mặt tái nhợt của cô không giấu được nỗi đau xót sâu thẳm, cô nhìn Mạc Tây Cố.
"Thằng bé gọi anh là bố mấy năm, chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào sao? Cứ phải dùng phương thức như vậy đi làm tổn thương một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu?"
Sắc mặt Mạc Tây Cố âm độc: "Tôi không cần."
Tô Tích Cầm nghẹn ngào lùi lại vài bước, dựa lưng lên vách tường lạnh như băng, nhìn Mạc Tây Cố tràn đầy lửa giận, trong mắt nổi lên màn sương mù dày đặc.
Người bình thường đối với mèo con trên đường còn có thể sinh ra lòng thương hại, huống chi là một đứa nhỏ, cho dù có hận cô, có chán ghét cô, cũng đâu thể đổ hết lên người thằng nhỏ được?
Sao người đàn ông này lại vô tình, máu lạnh như vậy?