Chương 8: Có chút chua ! Sau này bỏ ít dấm lại

Nhìn thấy anh nhàn nhã tự tại nằm trên giường của cô như vậy, trong lòng An Tiểu Ngu quay cuồng các loại.

Người đàn ông này thật đúng là không xem mình là người ngoài.

Cô đây xem là dẫn sói vào nhà sao? Nhưng là hiện tại, người đàn ông này như là kẹo dẻo dính chặt vậy, đuổi cũng đuổi không đi.

Đêm nay, cô sợ rằng đừng mong ngủ nữa.

"Ôn......Này......."

"Tôi không phải là này, cô có thể gọi tôi là Thẩm Ngự Phong!"

"Được rồi, Thẩm tiên sinh. Rất cảm ơn anh đưa tôi về nhà. Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ giúp anh mua quần áo mới."

"Ân."

Thẩm Ngự Phong khẽ mở to mắt, hừ một tiếng, xem như là trả lời.

An Tiểu Ngu nhìn anh ta như vậy, thật muốn cào anh hai cái, nhưng là vừa nghĩ......Nếu như cào bị thương rồi......Thật đúng là có chút đáng tiếc.

Quả nhiên là một ôn thần a, đυ.ng phải anh thì không có chuyện tốt. Bất quá, nghĩ lại, may là anh đưa mình về, nếu không, cô cũng không biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Bụng có chút đói, An Tiểu Ngu lúc này mới nhớ tới mình căn bản còn chưa ăn cơm, vì vậy phủ thêm áo khoác đi phòng bếp làm cơm, đem phòng ngủ lưu lại cho người đàn ông kia.

Trong phòng bếp có bún tàu từ siêu thị mua được, An Tiểu Ngu quyết định làm mì, làm mì chua cay canh nóng. Bên này nấu nước, bên kia cô đã đem hành lá cắt gọn với tôm khô, rau tím, dầu muối tương dấm tiêu bỏ vào trong tô, đợi đến nước sôi rồi, cô nhanh chóng đánh lên một cái trứng ốp - la.

Cuối cùng, mì sợi thơm phức đã ra lò.

"Thơm quá!"

Thẩm Ngự Phong không biết từ lúc nào xuất hiện ở bên người cô, An Tiểu Ngu sợ hết hồn.

Chỉ là, anh lại nhàn nhã tự tại từ trong tay An Tiểu Ngu cầm lấy chiếc đũa, thuận tiện còn bình tĩnh bưng đi tô mì sợi đó.

"Cảm ơn!"

An Tiểu Ngu há miệng.

"Này, đó là của tôi!"

Nhưng là, Thẩm Ngự Phong đã tự ý ngồi trước bàn ăn ăn, không nhanh không chậm, tương đối ưu nhã.

"Hôm qua vì đưa cô về, tôi còn chưa ăn cơm tối, cho nên, bữa cơm này là cô cần phải bồi thường tôi."

"......."

An Tiểu Ngu trong nháy mắt thất bại không ngớt.

Được rồi, không phải chỉ là một tô mì thôi sao? Cô lần nữa nấu một phần được rồi!

Rất nhanh, cô lại nấu xong một phần, cũng bưng đến trên bàn cơm ăn, vừa làm xong, thì nghe thấy Thẩm Ngự Phong khoa trương nhổ nước bọt nói: "Có chút chua! Sau này bỏ ít dấm lại!"

An Tiểu Ngu vừa nghe lời này, khuôn mặt trong nháy mắt đen lại.

"Tôi lại không có cầu anh ăn, còn kén cá chọn canh, thích ăn thì ăn không thích thì thôi!"

Nói xong, cô liền làm bộ muốn đoạt lấy tô mì kia của Thẩm Ngự Phong, nhưng là tay lại chạm vào tay của Thẩm Ngự Phong.

Thẩm Ngự Phong ngẩng đầu nhìn về cô, ánh mắt hiện ra ý cười và trêu ghẹo, khiến An Tiểu Ngu có chút 囧, vội vã rút tay về.

Trong lòng có chút loạn, loại cảm giác khó hiểu này đột nhiên xuất hiện, khiến cô cảm thấy rất không ổn.

Người đàn ông trước mắt này, vậy mà khiến cô không cách nào đối mặt.......Bỏ đi bỏ đi, dù sao thì sau khi đợi đến trời sáng anh ta rời khỏi, cũng không còn gặp mặt gì nữa.

Đến lúc đó mắt không thấy lòng không phiền!

Chỉ là trong lúc bất chợt, Thẩm Ngự Phong đột nhiên mở miệng.

"Anh Tử Kiêu.......Là ai?"

"Khụ khụ......."

An Tiểu Ngu lập tức bị sặc.

Thẩm Ngự Phong này, anh ta sao lại biết được anh Tử Kiêu? Cô căn bản cũng không có đề cập với anh qua a!

Thẩm Ngự Phong tựa hồ đã sớm đoán được ý nghĩ của cô, ngước mắt, đối mặt tầm mắt của cô, khẽ cười nói: "Uh, lúc cô say rượu vẫn luôn kêu tên của người này, hơn nữa kêu đến......Nghiến răng nghiến lợi! Sao vậy, anh ta là kẻ thù của cô?"