Lời của Sở Mộ San câu câu chữ chữ mang theo trào phúng, An Tiểu Ngu vừa muốn phản kích, nhưng nghe thấy tiếng cửa xe phía sau mở ra.
Vừa nghiêng đầu, phát hiện Thẩm Ngự Phong đã xuống xe, bước chân bước ưu nhã, thản nhiên đi đến bên cạnh cô, trực tiếp đem áo khoác cởi xuống khoác ở trên người cô, sau đó ôm bả vai của cô.
"Bên ngoài gió lạnh, cẩn thận lạnh người. Đi thôi, người đã đưa đến, chúng ta cũng nên về nhà rồi!"
An Tiểu Ngu kinh ngạc không ngớt.
Người này một bộ dáng nhu tình như nước, quả thực có thể khiến tim người đều tan ra.
Cô không có để ý đến Sở Mộ San, ngoan ngoãn theo Thẩm Ngự Phong lên xe.
Mà bên kia, mắt của Sở Mộ San đột nhiên sáng lên.
Người đàn ông kia.......Quả thực quá soái rồi! Thậm chí động tác cởϊ áσ khoác cũng đẹp trai như vậy!
An Tiểu Ngu từ khi nào trèo lên người đàn ông tuyệt sắc như thế!
Đợi đã! Người đàn ông trước mắt này, hình như ở nơi nào thấy qua!
Trong đầu của Sở Mộ San bỗng nhiên chợt hiện lên bóng ảnh của một người.
Mặt của người đàn ông kai, cùng tổng giám đốc cấp cao Thẩm Ngự Phong của tập đoàn Tinh Tế xuyên quốc gia rất giống!
Làm sao có thể!
"Này!"
Sở Mộ San hô một tiếng, vội vã xuống xe đuổi về phía trước, nhưng là động cơ của chiếc Aston Martin phát ra tiếng nổ, ngay sau đó nhanh chóng đi!
Sở Mộ San nắm chặc nắm tay, đôi mắt đẹp trợn tròn.
An Tiểu Ngu, hãy đợi đấy!
Sau khi Aston Martin lái ra ngoài, tốc độ chậm rãi chậm lại.
Thẩm Ngự Phong mở miệng trước, "Xem ra, cô ở Sở gia cũng không hề được hoan nghênh."
An Tiểu Ngu đầu gối lên đệm, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
"Như anh đã thấy!"
Tình cảnh cô ở Sở gia vẫn luôn như thế, ngoài mặt trời trong nắng ấm, thực sự giương cung bạt kiếm sóng to gió lớn.
Cho nên, rời khỏi Sở gia, cô mới có thể sống những ngày bình yên. Nếu không, ở trong nhà còn phải mỗi ngày diễn "Kẻ ngụy trang", bọn họ không chê mệt, cô còn chê mệt đấy!
Thẩm Ngự Phong cười cười, đột nhiên đưa tay sờ đầu của cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, quả thực giống như là đang vuốt ve một con sủng vật vậy.
Người đàn ông này, vừa rồi giúp cô giải vây, không đến mức lại bị Sở Mộ San dây dưa nói lời châm chọc.
Trong nháy mắt đó, An Tiểu Ngu cảm thấy có chút ấm áp.
Nhưng là, cảm giác ấm áp này mới duy trì được ba giây, Thẩm Ngự Phong đột nhiên mở miệng.
"Thật ra, ý kiến của người phụ nữ đó cũng không tồi! Cô có thể suy nghĩ một chút."
An Tiểu Ngu mở mắt, ánh mắt nhìn về anh.
"Là ý gì?"
Trong con ngươi của Thẩm Ngự Phong nhộn nhạo ý cười, nhưng là ở trong mắt của An Tiểu Ngu, lại có chút kỳ quái, phảng phất lộ ra mùi âm mưu.
"Nếu muốn đè ép được bọn họ, không bằng........Tìm một cái đùi ôm! Ý của cô thế nào?"
An Tiểu Ngu ngây người tại chỗ, bị giật mình, đầu óc cũng nháy mắt trống không, phảng phất tất cả cơ khí bánh răng đều ngừng hoạt động.
Tên này.......Rốt cuộc có ý gì?
Nhìn thấy trạng thái hóa đá của An Tiểu Ngu, còn có ánh mắt không thể tin trong mắt, Thẩm Ngự Phong rất hảo tâm mà lần nữa nhắc nhở: "Cô xem, tôi thế nào?"
"........."
Ánh mắt của An Tiểu Ngu từ trên mặt của anh chậm rãi nhìn xuống dưới, rơi vào trên bắp đùi của anh.
Ý của đại thần là........Ôm bắp đùi của anh?
A a a a........Có cần như thế không?
"Sao vậy, chê tôi không đủ to?"
Thẩm Ngự Phong ý vị thâm trường bỏ lại câu này, liếc An Tiểu Ngu một cái, ánh mắt đó, khỏi phải nói có bao nhiêu sắc bén rồi.
An Tiểu Ngu chỉ cảm thấy có tên ngầm sưu sưu sưu ùn ùn kéo đến mà huống mình bắn qua, trực tiếp bị miếng của mình làm cho sặc.
"Khụ khụ khụ khụ khụ........."
CMN, tên này........Còn có để cho người sống không!