An Tiểu Ngu triệt để ngây dại.
Bởi vì kinh ngạc quá độ, trong đầu của cô một mảnh trống rỗng, thậm chí.......Không biết nên phản ứng ra sao.
Môi lưỡi của anh miêu tả vành môi của cô, mang theo một vẻ điên cuồng, càng mang theo một vẻ phẫn nộ.
An Tiểu Ngu có chút bối rối, cô theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng là hai tay bị giam cầm, thắt lưng cũng bị anh ôm lấy.
Cô có thể cảm giác được trên người anh truyền tới nhiệt độ nóng rực, mà cánh tay của anh, thì bá đạo lại tràn ngập cường thế như thế mà ôm hông của cô, đem cô ràng buộc ở trong ngực của anh, không thể động đậy.
Không được, cô không thở nổi.......
Cô chỉ cảm thấy dưỡng khí trong l*иg ngực mình càng ngày càng ít, cả người gần như sắp trút hơi thở cuối cùng, lúc này đây, lực đạo gia tăng ở trên người rốt cuộc biến mất.
"Ngu ngốc, cô cũng không biết thở sao?"
An Tiểu Ngu toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, liều mạng hít vài hơi, giống như là một cá nhỏ thiếu hơi đã lâu thật vất vả về tới trong nước.
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Ngự Phong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc và thần sắc mờ mịt.
"Này, anh sao có thể......"
"Có thể gì?"
An Tiểu Ngu xấu hổ không ngớt.
Thẩm Ngự Phong lại câu môi, "Cô vừa rồi không phải nói, hôn một cái không có gì lớn lao sao?"
An Tiểu Ngu nắm tay, quả thực muốn nổ tung.
"Hỗn đản, đó là nụ hôn đầu của tôi!"
Nụ hôn đầu sao? Trong nháy mắt đó, đáy lòng nơi nào đó bỗng nhiên bắt đầu nổi lên sóng triều vui sướиɠ.
"Trách không được, tư vị gì cũng không có hết!" Thẩm Ngự Phong cười, "Nếu không, chúng ta lại thử một lần nữa!"
An Tiểu Ngu thực sự nổi giận rồi, cái tên này, thực sự là được tiện nghi còn khoe mẽ!
Cô nắm lên quả đấm xông thẳng Thẩm Ngự Phong.
Thẩm Ngự Phong một bên chống đở, một bên thảnh thơi nói: "Đừng quên, cô căn bản không phải là đối thủ của tôi!"
An Tiểu Ngu mặc kệ những thứ này.
Nói chung, nụ hôn của đầu của cô cứ như vậy không còn, cô rất phẫn nộ.
An Tiểu Ngu vẫn xông về phía trước, Thẩm Ngự Phong lại vẫn lui về phía sau, lui đến bên góc tường không còn đường lui, anh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng, lưu loát bắt, đem tay chân của cô bắt lại.
"Tôi nói qua, cô không phải là đối thủ của tôi!"
Thẩm Ngự Phong nhìn người con gái trước mắt, cô cô hô hấp nhanh như vậy, bộ ngực cũng theo đó phập phồng, mà trong cặp mắt trong suốt kia viết đầy ủy khuất cùng oán nộ, mà cánh môi mềm mại như hoa anh đào kia đang ở trước mắt, nhắc nhở anh một màn vừa rồi ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
Môi của cô giống như anh túc, đích thực có thể khiến người ta nghiện.
Hô hấp của Thẩm Ngự Phong có chút nhanh, lại một lần nữa, chậm rãi mà đến gần.
Vào lúc này, cửa phòng bị mở ra.
"An tiểu thư, có cần tôi giúp đỡ......"
Thì ra là người phục vụ trước đó gọi điện thoại cho An Tiểu Ngu qua đây, chỉ là anh không nghĩ tới vừa đẩy cửa nhìn lại là một màn như vậy, trong nháy mắt có chút lúng túng.
"Ngạch.......Xin lỗi, các người tiếp tục......."
Thẩm Ngự Phong buông An Tiểu Ngu ra, hướng người phục vụ kia lạnh giọng nói: "Đợi chút!"
.......
Chỗ ngồi phía sau đang nằm là Sở Mộ Thành, là người phục vụ kia giúp đỡ cõng lên xe. Xem ra, lực đạo xuống tay của Thẩm Ngự Phong thật là không nhỏ, nếu không, Sở Mộ Thành cũng không đến nỗi đến hiện tại vẫn chưa tỉnh.
An Tiểu Ngu ngồi ở vị trí ghế phụ, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nhìn Thẩm Ngự Phong một cái.
Đến bây giờ, trong lòng của cô rất phiền, rất loạn.....
A a a a a a a a.......
Thẩm Ngự Phong.....Vậy mà hôn cô!
Sao có thể như vậy?
Nói ra, ai tin?