Thẳng đến An Tiểu Ngu tốt nghiệp, Thẩm Ngự Phong cũng không có xuất hiện, giống như biến mất vậy, không còn có bất kì tin tức gì.
Điện thoại của cô có số của anh, trước khi đi cũng từng gọi cho anh một lần, nhưng là bên kia lại tắt máy rồi.
Có phải........Xảy ra chuyện gì rồi?
Vừa nghĩ tới tình cảnh mưa đạn ngày đó, thì An Tiểu Ngu cảm thấy có chút hoang mang, chỉ mong........Anh bình an vô sự. Tuy nói mình gọi anh là "Ôn thần", nhưng từ trong đáy lòng.........Vẫn là không hy vọng anh có chuyện.
Trước khi về nước, An Tiểu Ngu chậm rãi thu thập hành lý, nhìn bộ âu phục áo khoác màu đen còn có áo sơ mi màu trắng được treo trong tủ quần áo, cô do dự một chút, vẫn là lấy xuống đặt vào trong hành lý của mình.
Nói không chừng một ngày nào đó, Thẩm Ngự Phong sẽ gọi điện thoại qua hướng mình lấy lại quần áo! Cho nên.......Vẫn là giữ lại thôi!
..................
Máy bay rốt cục bình an đáp xuống, lòng của An Tiểu Ngu cũng từ từ trầm xuống.
Ở nước ngoài, còn có thể tiếp tục trốn tránh, nhưng là về lại trong nước.........Chuyện nên đối mặt cuối cùng vẫn là phải đối mặt.
Lấy rương hành lý, đi tới cửa ra, liền thấy bóng dáng thân thuộc.......
Ôn nhuận như ngọc, khí vũ hiên ngang, nhất là nụ cười trên mặt, sáng lạng như vậy, ấm áp như vậy. Anh đứng ở nơi đó, cười hướng cô vẫy tay, hình ảnh ôn nhu như vậy va chạm vào trong lòng của cô, mang đến một trận ấm áp.
Anh Tử Kiêu, anh quả nhiên vẫn là đến đón.
An Tiểu Ngu thực sự rất muốn giống khi còn bé vậy nhào tới trong ngực của anh, nhưng là cuối cùng.......Vẫn là nhịn lại.
"Anh Tử Kiêu."
An Tiểu Ngu bước nhanh về phía anh, hướng Tần Tử Kiêu cười ngọt ngào.
"Em cũng biết anh sẽ đến đón em."
"Đó là nhất định rồi!"
"Lâu rồi không mặt gặp mặt, anh lại cao thêm rồi!"
Tần Tử Kiêu cười cười, từ trong tay của An Tiểu Ngu tiếp nhận hành lý, hướng bãi đỗ xe đi tới. An Tiểu Ngu quay đầu lại nhìn sang bốn phía, mất mác mà cười cười.
Chỉ có Tần Tử Kiêu, người nhà của cô......Căn bản không có tới đón cô. Mặc dù trước khi về nước cô đã đem lộ trình nói cho mẹ, nhưng mẹ cũng không có đến.
Ở trong cái nhà kia, không có ai quan tâm cô........Cho nên, cô vốn dĩ thì không nên tồn tại chờ mong trong lòng, không phải sao?
Tần Tử Kiêu lái là một chiếc Mercedes-Benz màu trắng, khiêm tốn nội liễm. Anh đè xuống chìa khoá, mở cóp sau xe, đem rương hành lý
của An Tiểu Ngu bỏ vào.
"Lên xe!"
An Tiểu Ngu gật đầu, ngồi kế bên người lái.
"Dây an toàn cài vào!"
Tần Tử Kiêu tỉ mỉ dặn dò. An Tiểu Ngu gật đầu, ngoan ngoãn cài chặc dây an toàn.
Xe vừa mới lái đi ra ngoài không xa, một chiếc Land Rover màu đen đột nhiên chặn ngang đường, cản lại đường đi của bọn họ, Tần Tử Kiêu nhanh đạp phanh lại.
An Tiểu Ngu sợ hết hồn.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh ngọc quần tây dài màu đen từ chiếc Land Rover đi xuống, đi tới bên cạnh xe của Tần Tử Kiêu, thân thể lười biếng dựa vào ở trên xe, giơ tay lên gõ một cái kiếng xe, trên mặt mang theo một ý cười lạnh lùng.
"Tần thiếu, chúng ta thật đúng là có duyên a! Ở phi trường đón người cũng có thể chạm mặt."
Anh rõ ràng là đang nói Tần Tử Kiêu, nhưng là ánh mắt lại thẳng tắp rơi vào trên người An Tiểu Ngu.
An Tiểu Ngu thân thể run lên một cái, gắt gao mím môi, quay mặt qua chỗ khác.
Tần Tử Kiêu cười nhạt.
"Không nghĩ tới, đại thiếu gia Sở gia cũng đến phi trường đón người a. Không biết lại là con gái nhà nào có thể được Sở thiếu ưu ái, còn phải tự mình đến đón?"
"Ah, cô ta không phải là mỹ nữ gì, chỉ là một nha đầu tầm thường. Bất quá, tầm thường thế nào đi nữa, cũng là người của Sở gia chúng tôi, cho nên......Cũng không nhọc đến Tần thiếu quan tâm rồi."
Nói xong, Sở Mộ Thành kéo cửa xe ra, lạnh lùng nói: "An Tiểu Ngu, xuống xe!"