Chương 46

Trình Tranh nhìn sang người đàn ông đang lái xe, vẻ mặt không giấu nổi niềm vui. Mấy ngày trước thì không gặp mặt cô, chiến tranh lạnh cùng cô, hôm nay lại vui vẻ như một kẻ chiến thắng, tâm tình người này có quá đơn giản rồi không. Trình Tranh một bụng nghi hoặc hỏi.

"Anhcố ý phải không?"

Lông mày anh hơi chếch lên, mắt vẫn hướng về phía trước.

"Về việc gì?"

"Về việc đưa đón em và đánh ghen"

"Thứ nhất, mẹ đang ở nhà, chúng ta đều phải diễn vai vợ chồng hòa hợp"

Câu nói này của anh làm cô hơi khó chịu, nhưng vẫn không cắt ngang.

"Thứ hai"

Đèn đỏ sáng lên, Đường Diệc Thành dừng xe, lúc này mới dời ánh mắt sang nhìn cô.

"Anh đi giành vợ "

"...."

Bị công kích bất ngờ nên Trình Tranh ngây mặt ra, Đường Diệc Thành nhìn cô, đôi mắt chứa đầy thâm tình, không gian khá im ắng, im đến nổi Trình Tranh có thể nghe thấy tim mình đang đánh trống từng hồi. Đột nhiên Đường Diệc Thành lên tiếng, cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng vừa rồi.

"Đèn xanh rồi "

"...."

Xe từ từ lăn bánh, cô cũng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô suy nghĩ, nhất định phải bảo anh cách xa Khương Tuấn một chút, miệng ngày càng dẻo, càng ngọt rồi. Tuy là nghe vào khá hợp tai cô, nhưng là...vẫn không nên.

Buổi tối, mẹ Đường vẫn còn ở lại, trong bữa cơm, Đường Diệc Thành hỏi mẹ.

"Mẹ ở đây hai ngày, còn ba thì sao?"

"Con đây là muốn đuổi mẹ sao?" Mẹ Đường hỏi ngược lại anh, Trình Tranh cùng Đường Nghiêm Vĩnh không hẹn mà cắm đầu ăn, để mặc anh cùng mẹ Đường đối đầu.

Có thể Đường Diệc Thành không sợ mẹ, nhưng Đường Nghiêm Vĩnh thì rất sợ, ngay cả ba Đường cũng rất nhường nhịn mẹ, sợ mẹ nổi giận, mẹ nổi giận lại không tốt...

"Con không có ý đó, chỉ lo lắng cho ba "

"Thì ra ba mẹ đã nuôi con tốt như vậy rồi, bây giờ đã biết nghĩ cho ba mẹ, được rồi, mẹ thay ba con cảm ơn tấm lòng hiếu thảo của con " Mẹ Đường nói, lại quay sang Trình Tranh "Tranh Tranh, ăn nhiều một chút, xem con gầy thế nào kìa", Trình Tranh cười gượng gạo, không thể không phối hợp theo, đưa chén cơm của mình ra đựng thức ăn mẹ Đường gắp cho mình.

Đường Diệc Thành liếc mắt sang em trai của anh đang ngồi ăn chăm chú, cau mày nói.

"Còn em, rảnh rỗi như vậy thì đến công ty làm việc đi "

"...." Đường Nghiêm Vĩnh ngây người, vì sao anh lại thành cái thớt rồi...mẹ lại không nói gì, coi như lần này hết có người bảo vệ anh rồi...

Buổi tối, trời trở lạnh, mẹ Đường một phòng, Đường Nghiêm Vĩnh một phòng. Vì có mẹ Đường nên hai người đành ngủ chung một phòng, dù sao vẫn đang chiến tranh, chung phòng như vậy khiến cô hơi gượng gạo, mà người đàn ông nào đó đang nằm trên giường xem ti vi, bộ dạng cực kỳ thảnh thơi, trái ngược hoàn toàn với cô.

Trình Tranh thoa kem dưỡng lên mặt và tay, sau đó tắt đèn trên bàn, leo lên giường, nằm gọn một góc, không đυ.ng chạm đến anh.

Đường Diệc Thành nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cô hít thở nên vai cô đều đều nhấp nhô, anh cũng tắt ti vi, tắt đèn, nằm xuống giường, chẳng mấy chốc xung quanh đều tối đen, trong phòng cũng chỉ nghe tiếng thở của hai người cùng tiếng đồng hồ treo trên tường.

Đây không phải là lần đầu ngủ cùng nhau, nhưng hôm nay đặc biệt hồi hộp hơn, làm cô nhớ lại ngày mới kết hôn, trong đêm tân hôn, cô ngồi trên giường với chiếc váy cưới trắng tinh khôi, anh đứng trước mặt cô, mặc bộ đồ chú rể, đẹp lịch lãm, anh giúp cô kéo dây kéo sau lưng, cũng may là không bật đèn, nếu không cô nhất định tìm một cái lỗ chui vào. Đêm đó trời rất trong, lại là mùa xuân, khí trời se se lạnh, cùng nhau nằm dưới một cái chăn, run đến nổi không dám cử động, mà anh lại chỉ nhìn cô, thoáng thấy anh cũng ngượng ngùng, cô e dè nói.

"Hôm nay...là lần đầu của em "

"Cũng là lần đầu của anh "

Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên, nằm đối diện anh, hai cặp mắt cứ nhìn nhau chằm chằm.

"Rất hồi hộp?"

"Một chút" Cô run run nói, anh khẽ cười, chỉ là cái nhếch mép nhỏ nhưng cũng đủ rung động lòng người, cũng may là cô chôn nửa mặt trong chăn nên anh không thấy một tầng đỏ trên mặt cô.

Anh đột nhiên vung tay lên, chạm vào bụng cô cách một lớp chăn dày, anh vỗ nhè nhẹ như đang dỗ em bé ngủ.

"Ngủ đi, không phải hồi hộp, anh sẽ không làm gì em "

Trình Tranh thích Đường Diệc Thành đã lâu, trong mắt cô, anh rất lạnh lùng, nhưng hiện tại là dạng gì đây, anh mà cũng nói được câu đó sao, cô ngạc nhiên đến nổi không nói được gì, còn anh thì đã nhắm mắt, nhưng tay vẫn vỗ đều đều, cô cũng nhắm mắt, hôm nay rất mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy đêm tân hôn này chính là một đêm tuyệt vời nhất của cô.

Đang miên man trong dòng hồi ức của bản thân, đột nhiên cô thấy nặng ở phần bụng, nhìn xuống lại thấy một cánh tay đặt lên, còn vỗ nhè nhẹ, thân thể cô cứng đờ, anh nhìn cô, chầm chậm mở miệng, giọng hơi trầm một ít.

"Ngủ đi, anh sẽ không làm gì em "

"..."

Cũng may là nằm quay lưng với anh, nếu không anh nhất định sẽ thấy một giọt nước mắt rơi xuống của cô, trên môi lại nở một nụ cười hạnh phúc.