Chương 52: Không đủ năng lực

Chuẩn bị xuất phát. - Lion nhìn những người anh đã chọn lựa để tiếp ứng trong chuyến đi này, gồm 10 người.

- Bính Sơn, đừng căng thẳng... sẽ sớm tìm gặp được bọn họ thôi. - Lãnh Thanh đã được thuộc hạ của Bính Sơn thông báo, qua 7 tiếng bay bằng phi cơ chuyên dụng của Tuyết gia cùng con đường đã được dọn sẵn của các nước anh đã đến đây từ sớm.

- Ừm. Nhưng... cái bọn nhóc đó nói Ly gia liên lạc với nó, cho bọn chúng tham gia à? - Bính Sơn chỉ Tiểu Bảo cùng Tuyết Nhật Lam cứ ngồi ì trên ghế chuyên cơ mới nhất của Tuyết gia.

- Tôi, không chắc. - Lãnh Thanh ý tứ nhìn Tiểu Bảo. Nó có thể lừa được kẻ nóng nảy như Bính Sơn nhưng không thể nào lừa được anh.

Đúng lúc này...

- Hi~ - Lăng Trị từ bên ngoài đi vào.

Khuôn mặt ôn nhuận của Lãnh Thanh bỗng chốc sầm xuống. Hắn... sao lại đến đây.

- Nga~ quên bảo với chú. Lúc nãy Tiểu Bảo nói Ly gia liên lạc bảo chúng ta cùng với cậu ấy đi.

- Ly gia sao? Cô ấy chẳng phải...

Cô ấy chẳng phải biết mình và Lăng Trị còn có một đoạn quan hệ phức tạp sao? Câu nói này cậu thì thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng cậu lại quên mất, Tư Thuần là người hiểu rõ nhất nhưng cũng chỉ là một mặt của câu chuyện thôi. Còn sâu hơn nữa cậu lại... chưa bao giờ nói cho cô ấy biết...

- Được rồi. Mau xuất phát thôi. - Lúc này Tư Tử Sâm từ bên trong bước ra.

Tất cả cùng gật đầu. Sau đó cùng bước lên ba chiếc phi cơ đã chuẩn bị sẵn.

Bính Sơn ngồi chiếc phi cơ thứ hai, Tư Tử Sâm ngồi chiếc phi cơ thứ ba cùng với Tiểu Bảo và Tuyết Nhật Lam. Còn về phía Lăng Trị... anh ta nhất quyết muốn ngồi cùng chuyên cơ với Lãnh Thanh. Ây, cái tên này... mong là hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì trong chuyến đi. Những người còn lại phân chia đều thành ba tốp đi theo bọn họ.

...

- Chủ nhân, bọn họ đã xuất phát rồi. - Roger lên tiếng báo cáo.

- Được. Chúng ta cũng đi thôi. - Từ lúc bọn Tư Tử Sâm chuẩn bị thì bên Alex cũng chuẩn bị sẵn sàng.



Anh không rõ tâm trạng của mình bây giờ nữa. Anh muốn đi cứu cô ta sao? Không đời nào. Chỉ là... chỉ là xác nhận xem cô ta đã chết hay chưa mà thôi...

...

- Còn một tiếng nữa chúng ta sẽ đến lân cận vùng tâm bão. Mọi người cẩn thận. - Giọng Lãnh Thanh qua bộ áp thông báo.

Mọi người cùng gật đầu, sau đó là năng cao tinh thần.

Chỉ còn Lăng Trị, vì đi theo Lãnh Thanh nên chỉ biết ngồi nhìn xem thôi. Sở dĩ muốn đi chung với cậu ấy, chỉ là muốn... được gần hơn thôi.

Lãnh Thanh liếc về phía người ngồi phía sau nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm mà phát bực. Nhưng vẫn không mở miệng nói một lời nào với Lăng Trị.

...

- Sao rồi? - Tư Thuần không biết là lần thứ mấy đã hỏi câu này với Hàn Mặc Ngôn.

Khiến cho Rose cùng Ngọc Quân ngồi kế bên cũng phải gấp gáp theo.

- Gần được rồi. - Hàn Mặc Ngôn lên tiếng trấn an.

- Anh phải mau lên. Bọn họ hẵng là gần đến biển chết rồi đấy. - Tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, cô sợ... sợ bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn dù chỉ là 1%. Huống chi nếu để cô xong vào đây qua con đường đó chỉ nắm được 30%.

Cô không muốn vì mình mà bọn họ phải bỏ mạng, dù cho có sống ở đây cả đời cô cũng quyết để bọn họ một đời bình an.

- Đừng nóng vội. Em là người lí trí nhất, phải giữ bình tĩnh. - Hàn Mặc Ngôn lại lên tiếng.

Phải, cô biết. Cô nhất định phải giữ vững lí trí.

...

- Đã tiếp cận vùng biển chết rồi. Mọi người phải cẩn thận. - Lãnh Thanh lên tiếng.

Mọi người đồng loạt gật đầu, kéo căng tinh thần. Bỗng lúc này.

- Khoan đã. Bính Sơn, cậu ở lại đi. - Tư Tử Sâm nói qua bộ đàm.



- Tại sao? - Bính Sơn đã thấy gần tới rồi mà còn đẩy cậu ta ở lại làm cậu ta nhăn mặt.

- Đúng vậy. Chú ở lại chờ tiếp ứng đi. - Lúc này Lãnh Thanh cũng lên tiếng.

- Không... tôi nhất định phải vào cùng...

- Tôi biết cậu lo cho Tuyết Bạch, nhưng nhìn lại hoàn cảnh đi, Bính Sơn. - Lãnh Thanh khuyên.

- Nhưng tôi...

- Cậu nên biết năng lực của mình tới đâu. - Bỗng Lăng Trị từ đầu đến giờ không lên tiếng. Bây giờ lại lên tiếng liền dội một gáo nước lạnh cho Bính Sơn.

Khiến cậu ta im bặt. Phải, cậu ta không có năng lực đi vào đó...

- Được rồi, có chuyện nhớ báo với tôi đấy. - Nói rồi đánh tay bay về đảo Lampedusa gần nơi đây nhất.

Lãnh Thanh khẽ liếc Lăng Trị một cái, cậu đồng ý làm như vậy Bính Sơn sẽ nhục chí mà đi ngay nhưng cậu không chi phép một người ngoài nào nói người mình như vậy, đặc biệt là hắn ta...

Nắm chặt cần điều khiển, Lãnh Thanh khẽ hít sâu.

- Tử Sâm, nhất định phải thật cẩn thận. - Anh lên tiếng dặn dò.

- Được. Cậu cũng vậy.

Nói rồi cả hai chuyên cơ cùng tiến thẳng về phía vùng biển chết.

Do lúc nãy đứng ở phía xa, không thể thấy rõ. Nhưng bây giờ đứng rất gần, cận kề bọn họ liền phải hít một ngụm khí lạnh.

Con đường biển chết dày đặc sương mù, hai bên là những đám mây đen. Nói rộng thì không rộng lắm chỉ vừa đủ cho một chiếc chuyên cơ đi. Mà phía dưới chính là dung nham đỏ loét đáng sợ. Điều kì lạ chính là phía dưới là dung nham nhưng lại sao phía trên lại có thể tồn tại sương mù dày đặc được như vậy.

Nhưng đã đến đây rồi, thì phóng lao phải theo lao, Lãnh Thanh cắn răng nhắm mắt cố điều chỉnh lại tâm trang đang khẽ xao động của mình.

Tiếp tục tiến về phía trước.