Chương 20: Đêm cuồng dã

Trong bóng đêm, đang

diễn ra một sự kiện khiến cho mọi người đều muốn mở to mắt dõi theo, một hàng xe cảnh sát trải dài trên đường lớn, khi tất cả đoàn xe dừng

lại một cách quy củ ở trước cột đèn đỏ chờ đợi đèn xanh tiếp tục khởi

hành, thì trước mặt bọn họ lại có một chiếc xe ngang nhiên vượt qua xe

cảnh sát, hoành hành ngang ngược xông thẳng về phía trước, việc này

khiến cho các chủ xe xung quanh lớn tiếng oán trách, còn nói muốn tố cáo chủ chiếc xe ấy.

Trong xe cảnh sát Tô Cẩm không khỏi

có chút kỳ quái nhìn về phía kính chiếu hậu, đi xa như vậy, thế nhưng

không có xe cảnh sát đuổi theo? Cảnh sát trong nước cũng quá kém đi!

Trong lúc Tô Cẩm đang nhếch miệng giễu cợt, đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện bốn chiếc xe việt giã màu đen, một trước một sau một phải một trái vây quanh xe cô. Tô Cẩm cả kinh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe

liền phát hiện có mấy chiếc xe việt dã đã khéo léo che kín cửa kính xe

nên cô không thể nhìn thấy gì, mọi chuyện đang diễn ra theo cách nào

đây?

Bốn chiếc xe việt dã vẫn theo sát Tô Cẩm, cô đang

di chuyển xe ra đường quốc lộ, Tô Cẩm không khỏi cảm thấy đau đầu khi

gặp phải tình huống như vậy, đây quả thực giống như bị bắt cóc, điều duy nhất khiến cô không cảm thấy tức giận, đó chính là cô không cảm thấy

đám người kia có ý định uy hϊếp đối với mình, giống như bọn họ chỉ phụ

trách dẫn cô đến một chỗ nào đó.

Một đường thuận lợi,

hai mươi phút sau, bốn phía xe việt dã bắt đầu đi chậm lại, di chuyển

thành hình chữ nhất, đi về phía một cánh cổng lớn xa hoa , Tô Cẩm đi

theo tiến vào bãi đỗ xe ngầm, đẩy cửa ra xuống xe, một người đàn ông mặc tây trang hết sức có lễ phép đứng ở trước mặt cô: "Tô tiểu thư, xin

mời lên tầng 58 phòng 8069, ở đó có người đang chờ cô."

"Người nào?" Tô Cẩm híp híp mắt, cô hết sức không thích kiểu mời này.

"Lãnh tiên sinh." Người đàn ông mặc Tây trang mỉm cười nói.

Ở trên đường đi, cô cũng đoán được người đó là anh rồi, nghe được tên của anh ta, trong ánh mắt Tô Cẩm thoáng qua một tia giao động, xem ra mọi

phiền phứccủa cô đều là anh đứng ở phía sau xử lú sao? Lãnh Mặc Phàm

không có việc gì làm hay sao mà cứ thích xen vào việc của người khác làm gì? Đáy lòng Tô Cẩm khẽ oán trách, nhưng bước chân vẫn đi về phía thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi lên, đến tầng 58, cửa

mở ra, tất nhiên Tô Cẩm cũng muốn gặp anh ta, bước chân không chần chờ,

trực tiếp mở của phòng 8069 mà người truyền đạt đã nói. Một lát sau,

trong phòng truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, Lãnh Mặc Phàm mình

trần chỉ quấn một cái khăn tắm đứng ở cửa nhìn cô, mỉm cười: "Đến rồi

sao."

Tô Cẩm cười như không cười nhìn anh, vóc người

hấp dẫn bền chắc , híp híp mắt nói: "Xem ra anh đã biết chắc rằng tôi sẽ tới?" Cô bước vào phòng.

Lãnh Mặc Phàm đóng cửa,

tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy eo của cô, môi mỏng bá đạo đặt lên gò má cô một nụ hôn: "Lần này, tôi có lí do thích đáng để có thể gặp em rồi."

Tô Cẩm tức giận hất tay của anh ra, ưu nhã

ngồi ở trên ghế sa lon, lông mày kẻ đen khinh thường nâng lên: "Lần sau

chớ xen vào việc của người khác, tôi không thích người khác thay tôi

khắc phục hậu quả."

Lãnh Mặc Phàm có chút tức giận

vì sự tự cao tự đại của cô, anh ngồi xuống đối diện cô nói: “Tôi không

có hoài nghi năng lực của em, nhưng vấn đề là, tôi có một nhiệm vụ rất

gấp muốn tìm em giúp một tay."

Tô Cẩm ngẩn ra, nhăn mày: "Nhiệm vụ gì đó?"

"Tôi hiện đã đặt vé máy bay đi Seattle để đàm phán một hợp đồng làm ăn, muốn tìm một nữ vệ sĩ đảm bảo an toàn cho tôi, người đó cũng chính là

em."

Tô Cẩm cảm thấy nực cười, là vệ sĩ hay là bạn

gái? Hoặc là bạn giường? Người đàn ông này có mục đích không chính

đáng.Cô làm một tư thế lười biếng, đôi môi đỏ mọng mở miệng: "Tôi không

nhận nhiệm vụ trực tiếp, anh muốn mời tôi, phải thông qua tổ chức của

tôi trước."

Không bất ngờ cô lại lấy lý do này để từ

chối, Lãnh Mặc Phàm lấy một tập tài liệu từ trên bàn ra: "Tôi đã gặp

cha nuôi của em rồi, ông ấy không có ý kiến."

Sắc

mặt tươi cười của Tô Cẩm như đông cứng, cái gì? Cha nuôi đồng ý? Không

phải ông muốn ngăn cản mình cùng anh ta ở chung một chỗ sao? Cô đưa tay

cầm lấy tập tài liệu kia, một con số gai mắt đâm vào đáy mắt, mười tỷ,

người đàn ông này thế nhưng bỏ ra mười tỷ thuê mình? Xem ra cha nuôi

cũng không phải là không có lý do gì để đồng ý, người đàn ông khiến ai

cũng phải khuất phục này đã đưa cái giá quá cao để mê hoặc lòng người.

“Như thế nào?" Lãnh Mặc Phàm giọng trầm thấp khàn khàn hỏi một tiếng, lần

này với lần bị cô đuổi ra khỏi biệt thự lần trước, hai người giống như

hòa nhau một ván.

"Làm vệ sĩ đúng không! OK, không thành vấn đề." Tô Cẩm cố ý cường điệu, chỉ là công việc của một vệ sĩ thôi mà.

Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười ám muội: "Là vệ sĩ thì lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi 24/24h, phải nghe theo chỉ thị của tôi."

Tim của Tô Cẩm như đập nhỡ một nhịp, trong nụ cười của người đàn ông

này, giống như cô có thể thấy được sau này cô sẽ cùng anh ta quan hệ

triền miên. Không biết vì sao, nếu như trong quá khứ khi nhận được loại

khách hàng này, cô nhất định sẽ đứng ra nói rõ lập trường của mình,

nhưng lúc này, cô thậm chí có chút bị lạc ở đây, trong lòng bàn tay của

người đàn ông bá đạo này, xem ra cô thực sự có chút thích người đàn ông

này rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng xưa nay tâm tính

cao ngạo cô làm sao có thể mặc anh định đoạt? Như vậy thật không có mặt

mũi, cô giật giật khóe miệng: "Tôi nói trước, tôi không phải sủng vật

của anh, tôi có thể tự mình làm chủ mọi việc."

"Có

thể." Lãnh Mặc Phàm thoáng nở một nụ cười khêu gợi ,ánh mắt thâm thúy

giống như đè nén ngọn lửa chỉ chờ được phóng thích ra ngoài.

Tô Cẩm nhạy bén phát hiện ra liền đứng lên nói: "Tất nhiên phải như vậy,

vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì liên lạc với tôi qua điện thoại."

Lãnh Mặc Phàm thong thả ung dung tự tại ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn

cô: "em không nhìn thấy hợp đồng là bắt đầu từ ngày hôm nay sao?”

Tô Cẩm tròn mắt liếc nhìn, thế nhưng hợp đồng ký là hôm nay bắt đầu? cô nhún nhún vai, nở nụ cười châm chọc cười: "Dưới lầu vệ sĩ của anh đủ để chiến đấu với một đội quân , còn cần tôi sao?”

Lãnh

Mặc Phàm đứng lên, dáng người cao lớn tạo ra môt lực áp bức rất lớn ,

ánh mắt sáng quắc bức người ý vị không rõ nhìn chằm chằm vào cô: " Mấy

người đó làm sao có thể so được với em."

Tô Cẩm nghe ra được ý tứ trong lời của anh, cười lạnh một tiếng: "Phụ nữ, anh còn thiếu sao?"

"Nhưng anh chỉ cần em." Thanh âm khàn khàn lộ ra tính độc chiếm, anh

giống như chỉ muốn bộc phát tính dã thú của mình, không giấu giếm biểu

lộ nhu cầu của mình.

Tô Cẩm có chút bối rối quay đầu đi ra: "Tôi đi tắm."

"Chúng ta cùng nhau tắm." Lãnh Mặc Phàm cười nhẹ một tiếng, kéo cô vào phòng tắm.

Oành một tiếng , cơ hồ quần áo cũng không kịp cởi, Tô Cẩm liền bị kéo

ngay vào bồn tắm , anh bá đạo hôn, ngăn miệng cô lại. nước, rất mát mẻ,

lại không thể dập tắt ngọn lửa dục đang gầm thét của anh, Người Tô Cẩm

như bị thiêu đốt, cô bắt đầu đáp lại, nhiệt liệt đáp lại, bộ quần áo

mỏng của cô ướt nhẹp,dường cong mê người của cô hoàn toàn hiện ra, một

đôi bàn tay đột nhiên cường ngạnh đưa tới, bộ quần áo đáng thương của cô bị xé thành hai mảnh, những giọt nước bắn túng tóe vào hai người, trên

đầu, trên người, mãnh liệt, hai thân hình đều không chịu yếu thế áp

bức đối phương, chỉ vì tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy nhất.

"A. . . . . ." Một tiếng than nhẹ, cả người Tô Cẩm bị ôm lấy, lúc này cô

mới phát hiện, từ khi nào mà giờ trên người cô chỉ còn mỗi đồ lót, người đàn ông này thủ pháp cởϊ qυầи áo thật thành thạo.

Bị chống đỡ lên

tường, cô bắt lấy tay anh ở sau bả vai, khi lấy ngón tay của anh ở trên

lưng xuống chỉ thấy một vết đỏ mê người, cặp mắt như sắc lang đang tìm

kiếm thứ gì đó, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào dấu vết trên người

cô không muốn rời đi,cô có thể nhìn thấy từ ánh mắt của người đối diện

phản chiếu con người chân thật nhất của mình, ở trước mặt anh, tất cả

những lời muốn nói dều không thể thốt ra được, Tô Cẩm trong lòng hoảng

loạn, cô há mồm cắn thật chặt lên bờ vai của anh, máu tanh làm cho trận

kí©ɧ ŧìиɧ này tăng thêm mấy phần kɧoáı ©ảʍ.