Chương 26: Bỏ đi, đi tìm

Giai Kỳ tỉnh dậy sau cơn mê, trước mặt là trần nhà màu trắng, có mùi thuốc sát trùng cực kỳ nặng khiến cô đau đầu, khó chịu khủng khϊếp. Đây không phải nhà cô, sao lại giống với bệnh viện như vậy.

Giai Kỳ cố gắng lấy lại hơi thở, nhìn xung quanh, cảm giác có cái gì đó đề nặng tay của mình, cô nhấc ngón tay lên, lập tức Thần Vĩ tỉnh dậy, anh vội vả ngồi dậy xem xét.

"Giai Kỳ, em tỉnh rồi..em cảm thấy sao?"

Đến khi nghe câu hỏi của anh, cô mới nhận ra..đứa con..con của cô. "Con..con của em..."

"Giai Kỳ..hiện tại em chưa khỏi..hãy nghỉ ngơi được không?"

"Đây là..đâu? Bệnh viện?"

"Phải." Thần Vĩ nắm chặt tay cô, ngăn cho những dòng suy nghĩ đang cố gắng chen chúc để vào được tâm thức của Giai Kỳ, nhưng lại vô dụng. Giai Kỳ vẫn có thể tự nhận ra được bản thân mình bị cái gì.

Cô không còn cảm giác được phần bụng mình nữa, bình thường nếu Giai Kỳ thức dậy sẽ luôn cảm nhận được sự chuyển động của bé con trong người cô. Nhưng bây giờ là trống rỗng.

Trong vô thức Giai Kỳ nắm chặt tay của Thần Vĩ, nghèn nghẹn khóc, nước mắt cứ chảy xuống làm ướt một mảng gối, không thể nào. Bé con của cô.

"Giai Kỳ..Giai Kỳ.." Thần Vĩ vội vã ôm chặt lấy cô, cố gắng ngăn bản thân cô kích động, anh biết rõ hiện tại Giai Kỳ dần nhận ra được sự tồn tại của bé con đã biến mất.

"Con của em..con của chúng ta...không thể nào." Giai Kỳ ôm chặt lấy Thần Vĩ khóc đau đớn, anh không thể làm gì cả, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cho cô một điểm dựa, mong cô có thể giữ được bình tĩnh.

"Anh biết..anh biết. Anh ở đây."

Giai Kỳ không thể nghĩ được gì nữa, cô đã không thể giữ được bé con của mình, không thể có một gia đình nữa rồi? Tại sao lại cướp mất đứa con của cô cơ chứ? Nó còn chưa ra đời, chúng tôi còn chưa được gặp mặt nhau một lần, chúng tôi cũng chưa chạm vào nhau một lần.

Giai Kỳ bất tỉnh trong vòng tay của Thần Vĩ, anh nhíu mày đặt cô nằm lại trên giường bệnh, đắp chăn kỹ càng, vuốt khẽ mái tóc của cô, khuôn mặt đầy tâm trạng khi nhìn người nhìn yêu đang bị tổn thương.

"Người hại đến con chúng ta..sẽ phải trả giá đắt. Anh hứa với em sẽ là như vậy!"

Giai Kỳ tỉnh dậy là sáng hôm sau, cô đã ý thức được đứa con của cô đã không còn nữa, cô đã im lặng được một khoảng thời gian rồi, Văn Khiêm và Hướng Nam cũng đã đến thăm cô, một hai câu nói thì họ ra về, họ cũng đã khuyên cô rằng, buồn thì cứ khóc, khóc cho thật đã, khóc đến khi nào nỗi buồn có thể vơi đi, sau đó có thể sống tiếp tục với cuộc đời. Bởi vì người xung quanh lo lắng cho cô cũng không ít.

Quả thật là như vậy..người quan tâm cô rất nhiều, Khuynh Hướng Nam, Cao Văn Khiêm, Lâm Hữu và Thành Trung và có cả Tạ Đức Phong nữa.

Đức Phong biết thông qua Lâm Hữu, hắn cực kỳ lo lắng cho cô, nhìn thấy thân thể cô không có chút sức sống, hắn không chịu nổi, hận không thể ôm cô vào lòng mà nhẹ nhàng an ủi.

"Cherry..tôi biết cô đang rất buồn, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, cần phải tiếp tục sống với cuộc đời này, coi như cô đang đi tiếp phần đời tiếp của con cô cũng được mà."

Giai Kỳ gật đầu cho có, không hề nghe lọt tai một cái nào cả. Cô đã im lặng rất nhiều ngày, căn bản cô cũng không muốn bản thân mình tự bài xích với mọi người. Chỉ là khi mở miệng cô sẽ không kiềm chế được.

Đến tối Thần Vĩ vẫn luôn ở bên Giai Kỳ, anh không muốn để cô một mình, việc truy tìm Vũ Linh Lam và Michael đã có Khuynh Hướng Nam và Cao Văn Khiêm lo.

Thần Vĩ ngồi trên giường bệnh để Giai Kỳ dựa vào người mình, cô vẫn im lặng không nói. Thần Vĩ chạm nhẹ lên mái tóc của cô vuốt ve. Anh không mở lời. Chỉ có thể bên cạnh để cô cảm nhận chút bình yên.

"Vĩ..anh có hận em không?"

"Tại sao?" Động tác ôn nhu của anh ngừng lại, lời nói của anh rất nhẹ, cô cũng vậy. Xung quanh thật sự yên tĩnh đến đáng sợ

"Vì đã không bảo vệ được con." Giai Kỳ cố gắng thốt ra. Người cô run mạnh trong vòng tay của anh.

"Nếu vậy..thì phải trách luôn cả anh." Thần Vĩ hít một hơi sâu, ánh mắt xa xăm, cằm tựa đỉnh đầu cô nói.

Giai Kỳ rời khỏi người anh quay mặt đối diện. Cô hít một hơi. "Em rất nhớ con..em rất nhớ con..."

Thần Vĩ nhìn cô, đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt. "Anh biết..anh cũng rất nhớ con."

"Con sẽ trách em."

"Con sẽ trách cả hai chúng ta. Chúng ta đều có lỗi."

Giai Kỳ bật khóc, liên tục đánh vào người anh, Thần Vĩ coi như chịu trận, không ngăn cản.

"Lại đây." Thần Vĩ đưa tay về phía cô kéo cô về phía mình ôm thật chặt, Giai Kỳ cũng ôm chặt anh, nằm trong lòng của anh mà rơi nước mắt.

Anh đẩy nhẹ khuôn mặt cô lên, hạ môi xuống hôn cô, nụ hôn thật đau đớn, cay đắng. Họ hôn nhau như cắn xé nhau, đau đến chảy máu vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Khoảng lúc sau, anh thả cô ra, trên môi cô vẫn còn vươn vị máu, anh đưa lưỡi liếʍ trên môi của cô. Giai Kỳ tựa lên vai anh thở mạnh, cái đau đã có phần làm cô phân tâm.

"Em có muốn ngủ không?"

"Ở lại với em." Giai Kỳ ôm chặt Thần Vĩ, vì câu nói của anh làm cô có cảm giác anh sẽ bỏ đi ngay khi cô chìm vào giấc ngủ.

Thần Vĩ gật đầu điều chỉnh tư thế cho cả hai rồi cùng nhau nằm xuống, anh ôm cô vào lòng tạo cho cô cảm giác thật sự an toàn.

"Ngủ đi. Anh sẽ ở lại với em."

"Bắt được rồi."

Văn Khiêm gọi điện thoại, bên cạnh là Hướng Nam, còn người đang nằm ở dưới đất với một thân xác thân tàn ma dại, sống dở chết dở là tên Michael.

"Tốt..đưa về căn cứ, ngày mai tôi sẽ tới."

Văn Khiêm cúp máy, ra hiệu với Hướng Nam. Hắn búng tay liền có người tới đưa Michael đi. Cậu quay sang với hắn. "Còn con ả Vũ Linh Lam đó...cậu định đi nào bắt."

"Tất nhiên là ngay ngày hôm nay." Hướng Nam trả lời rất nhẹ nhàng. "Tôi bắt được rồi."

"Gì?? ra tay nhanh vậy?" Văn Khiêm trợn mắt. "Tôi còn chưa kịp tung ra vũ khí mới chế tạo ra mà cậu dành rồi."

"Hừm...cậu suy nghĩ thật chu đáo." Hướng Nam bỏ lại câu kinh thường rồi đi. Văn Khiêm khó hiểu chạy lại hỏi cho ra lẽ.

Cả hai đều lên con xe của riêng mình phóng với tốc độ cực kỳ nhanh về lại khu căn cứ. Cho đến khi vào căn phòng họ vẫn đang còn tranh chấp. Cả hai ngồi xuống chiếc ghê sô pha, phía trước là tấm kính một chiều có thể nhìn xuống phía dưới nơi đang giam giữ ba con người kia. Một Michelle tội nghiệp đang tra tấn đến mức không thể mở mắt được nữa, một Michael đang cố gắng lấy lại hơi thở, một Vũ Linh Lam lo sợ về kết cục của bản thân trước tình trạng của hai người kia. Cô ta liên tục la lối thả cô ta ra.

"Các người có biết tôi là ai không mà dám bắt tôi ở đây? Mau thả tôi ra. Cha tôi biết đến chuyện này, các người sẽ chết hết."

Hai người bị treo còn lại cũng không thể kêu cô ta ngừng lại. Họ đã quá kiệt sức, quá mệt mỏi không thể nói được nữa.

Hướng Nam nhìn cảnh từ trên trần nhà dội xuống một bể nước làm họ ướt sũng từ trên xuống dưới. Một phần đây là một trong cách tra tấn, một phần để gọi Michelle và Michael dậy.

Văn Khiêm liếc nhìn Hướng Nam đứng dậy, như thể hắn nhớ ra một chuyện gì đó. "Cậu muốn đi đâu? Không ở lại xem cuộc vui à?"

"Thôi đi..ai cũng biết mấy trò bệnh hoạn của cậu. Tôi không rảnh. Tôi còn chuyện phải xử lý."

Hướng Nam bỏ đi ra khỏi căn cứ, vì hắn còn phải xử lí một người đang ở nhà.

Văn Khiêm nhún vai, quay trở lại với khung cảnh trước mặt và bắt đầu tận hưởng màn tra tấn do đích thân cậu đặt ra.

"Mấy đứa..show time."

Hướng Nam lái xe trở về nhà của mình. Hắn mở cửa ra phòng ngủ liền thấy một thân hình đang nằm trên giường. Có vẻ như nghe được tiếng động, người đó bỗng giật mình rồi cố gắng nép mình có thể. Hắn nhận thấy, bước vào phòng, giật cái mền ra.

"Anh muốn làm gì?"

Hướng Nam nhếch môi, cười nham hiểm.

Những ngày hôm sau, Đức Phong lại đến thăm cô. Giai Kỳ đã có thể nói chuyện lại được, cô cũng niềm nở bắt chuyện với mọi người.

"Cherry...cô có thực sự cảm thấy hạnh phúc không?"

Giai Kỳ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. "Tuy rằng chuyện đứa bé ra đi khiến cả hai chúng tôi đều tuyệt vọng nhưng...có thể chúng tôi sẽ cố gắng vượt qua. Bé con..chúng tôi sẽ sống thay phần của con."

Đức Phong gục mặt xuống tay mình. Khó khăn nhìn cô. Giai Kỳ nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Sao vậy?"

Đức Phong mệt mỏi, đứng dậy rút từ trong túi quần cái điện thoại đưa cho cô. Giai Kỳ khó hiểu cầm lấy.

"Cái gì vậy?"

"Xem đi."

Đức Phong ra một tệp hình rồi đưa cho cô. Giai Kỳ nhìn kỹ vào thì hoảng hốt. "Cái gì thế này? Michelle?"

"Và có cả Michael và Vũ Linh Lam! Bọn họ đều bị tra tấn...bởi..."

"Bởi ai? Trời đất ơi..Michelle...ai có thể độc ác như vậy? Nói đi..là ai??"

Giai Kỳ hét lên, cô cực kỳ hoảng loạn với chuyện này. Tại sao lại đối xử với con bé như vậy?

"Là Thần tổng."

Giai Kỳ im lặng..chết lặng với câu nói của hắn ta. Không thể nào..làm sao có thể là Thần Vĩ được cơ chứ. Thần Vĩ..làm sao có thể là anh ấy.

"Không thể nào..anh nói dối."

Đức Phong không nói nhiều, chỉ đẩy qua mục ghi âm mở lên cho cô nghe. Trong đó có giọng của Thần Vĩ, giọng của Văn Khiêm và Lâm Hữu.

"*Thần tổng..ngài muốn xử lí Michelle như thế nào*?"

"*Vĩ..cậu còn suy nghĩ ư? Chính cô ta đã gϊếŧ chị Clary..chính cô ta đó*."

"*Thần tổng, còn có cả Michael và Vũ Linh Lam..họ đáng phải chết*."

Đức Phong cầm lại điện thoại, không để cho cô nghe đoạn tiếp theo. Giai Kỳ bức xúc muốn giật lại.

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đưa cho tôi."

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa. Họ đang bị tra tấn và sẽ chết. Bởi người đàn ông của cô."

Giai Kỳ hoảng loạn, tại sao lại có thể. Michelle tại sao lại bị tra tấn đến mức này. Không phải Thần Vĩ nói rằng Michelle bận thi hay sao? Còn Vũ Linh Lam cô ta đã làm gì vậy chứ. Còn người đàn ông tên Michael? Ông ta là ai nữa vậy.

Đức Phong đi tới nắm chặt tay cô, đưa cho cô một cái điều khiển nhỏ. "Đây là khi khẩn cấp, nhấn cái nút này và tôi sẽ tới."

Đến tối, Thần Vĩ bên cạnh chăm lo cho cô. Giai Kỳ lại im lặng nhìn Thần Vĩ. Cô mở miệng hỏi nhẹ.

"Vĩ..dạo này em muốn biết Michelle như thế nào. Anh giúp em liên lạc được không?"

"Con bé vẫn đang lo cho việc thi cử. Anh sẽ giúp em liên lạc với cô ấy sau. Được không?"

Giai Kỳ gật đầu hiểu rõ. "À dạo này em có gặp lại bạn cũ. Cô ấy là Vũ Linh Lam, hình như sẽ chuyển đến Pháp sống."

"Vậy à?" Thần Vĩ bình tĩnh như ngày thường. Giai Kỳ như muốn biết thêm gì đó. Anh quay lại nhìn cô.

"Nói anh nghe em muốn biết về điều gì."

Giai Kỳ giật mình, né tránh với ánh mắt của anh. "Anh đã làm gì họ rồi."

Thần Vĩ không cảm thấy quá bất ngờ chuyện cô đã phát hiện ra.

"Em nghĩ như thế nào?"

"Anh thật sự đã làm gì họ sao? Michelle...con bé mới có 18 tuổi. Nó còn cả một tương lai."

Thần Vĩ đứng bật dậy. Nghiêm túc nhìn cô. "Michelle vì đã dính vào Michael. Là người đã khiến Clary chết."

"Không thể..chắc chắn không phải là em ấy."

"Đúng vậy..vốn không phải là Michelle, nhưng cô ta là người trực tiếp ra tay." Thần Vĩ nhún vai. "Michael là người ra lệnh, Michelle là người đưa đến, cái bánh đó đáng lí là dành cho em ăn. Mục tiêu ban đầu là em. Nhưng Clary đã phát hiện và đã tự trở thành mục tiêu."

Giai Kỳ hoang mang. "Vậy còn Vũ Linh Lam..cô ấy đã làm gì?"

"Là người gϊếŧ chết con của chúng ta."

Một tiếng nổ lớn bên tai của cô khiến cô không nghe được gì nữa. "Làm sao?"

"Bởi vì người bên cạnh anh là em. Người cô ta muốn là anh. Nhưng không ngờ em xuất hiện làm mất hết cơ hội của cô ta. Cô ta nói vốn chỉ làm cho em biến mất, thế mà lại xuất hiện đứa trẻ. Nên cách duy nhất là loại luôn cả hai."

Giai Kỳ bịt lấy tai không muốn nghe gì nữa. "Làm ơn..đừng nói nữa. Anh ra ngoài đi..em cầm yên tĩnh."

Thần Vĩ đứng nhìn cô một lúc, đau khổ bước ra ngoài cho cô yên tĩnh. "Em nghỉ ngơi đi. Ngày mai anh sẽ đến thăm em."

Giai Kỳ cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng không được, cái bánh đó vốn dĩ là cho cô. Chị Clary đã biết và đã thay cô ăn chúng, đứa con cũng vì cô mà ra đi. Cô là tội đồ, có quá nhiều người chết vì cô. Giai Kỳ như không thể chấp nhận được chuyện này. Nếu cô ở lại liệu còn bao nhiêu người sẽ chết vì cô đây.

Cầm cái đồ điều khiển, cô mất hàng giờ để suy nghĩ, làm như vậy liệu có thể giúp cô được không? Hay đó chỉ là cách để cô trốn tránh.

Sáng hôm sau, Thần Vĩ vội vàng chạy đến phòng bệnh, căn phòng trống không, Giai Kỳ bỏ đi, anh như điên lên ra lệnh cho tất cả mọi người phải đi tìm, Thần Vĩ mất bình tĩnh đập loạn lên hết trong phòng. Lại một lần nữa, lại có người muốn rời xa anh, lại có người bỏ rơi anh. Không, đừng như vậy. Tại sao lại như thế.