Đông Nhật Dương khẽ nâng tròng mắt đen lên, cúi đầu nhìn xuống cô gái trong kiều mị ngực đã trở nên ý loạn tình mê, đôi môi non mềm của cô khiến hắn lưu luyến không dứt, mà cô lại đem thân thể đầy đặn mềm mềm dán chặt vào hắn không chút kẽ hở khiến bụng dưới của hắn chịu không được mà phóng tới một cỗ nhiệt bừng bừng thiêu đốt……..
Bàn tay tham lam ở trên thân thể mềm mại trượt lên trượt xuống không ngừng khiến Thủy Y Mễ khẽ run một hồi, những cái vuốt ve dịu dàng và say lòng người khiến người giờ mới biết đến tìиɧ ɖu͙© như cô cảm thấy sợ hãi, không khỏi vung tay muốn thoát khỏi tình triều mê người này.
Đông Nhật Dương làm sao tha cho cô dễ dàng như vậy được, huống chi đây là đêm tân hôn của bọn hắn, làm sao có thể cho cô chạy trốn đây!
Hai cánh tay vững vàng nhốt chặt không cho phép cô chạy trốn, chiếc lưỡi nóng bỏng càng tăng thêm mãnh liệt mà khuấy động,hấp thu hết dòng suối ngọt ngào trong miệng cô, làm cho hơi thở của cô nhiễm đầy mùi vị của hắn
"Ưʍ. . . . . ." Tiếng rêи ɾỉ từ khóe môi Thủy Y Mễ bật ra, cho dù là âm thanh rất nhỏ nhưng ở tại căn phòng yên tĩnh nên lại vang vọng cực kỳ rõ ràng..
Một bàn tay của hắn nhẹ nhàng linh hoạt tút khăn tắm từ trên người cô xuống, thân thể trắng nõn ngay lập tức xuất hiện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt hắn…
Ngay từ lúc trong phòng tắm hắn đã biết được cô có một đôi gò bồng đào đầy đặn mượt mà màu tuyết trằng, nhưng hắn không nghĩ tới bây giờ chúng đang trong tay mình nảy lên, cmar giác đó chân thật đến mê người.
"Tiểu Mễ , em thật sự rất đẹp."
Đông Nhật Dương khẽ đưa hai tay nắm gọn hai bầu ngực của Thủy Y Mễ, chậm rãi mà xoa nắn, hô hấp của cô theo đó mà ngày càng trở nên dồn dập.
"A. . . . . ." Cô thét chói tai.
Đôi mắt trong sáng bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà từ từ bị che phủ bởi một tầng sương mỏng, lơ đãng liếc nhìn hán một cái, lại thấy hắn cúi đầu xuống nhìn cô bằng ánh mắt si mê chăm chú, ánh nhìn kí©h thí©ɧ thần kinh của Thủy Y Mễ , thân thể trần trụi nháy mắt bị bao phủ bởi một mảng phấn hồng
Cái miệng nhỏ nhắn của cô hé mở, ngâm nga một tiếng kêu kiều mị chết người, không ngừng trêu chọc thân thể đang hừng hực đốt cháy của Đông Nhật Dương.
"Ưm . . . . . A. . . . . . Không. . . . . ." Cô thở gấp, muốn lên tiếng ngăn lại động tác của hắn, vậy mà nghe như đang cầu khẩn nũng nịu.
"Bảo bối gọi anh là Dương." Môi của hắn thoáng rời khỏi đầu nhũ non mềm,nói nhỏ bên tai cô.
Tay cùng môi lần nữa đánh úp tới nơi ngọt ngào mềm mại kia
"Dương. . . . . ." Tay Thủy Y Mễ không tự chủ được mà giơ lên đầu hắn, luồn vào lớp tóc đen dày, giống như là muốn đẩy hắn ra nhưng lại khong liềm chế được mà đưa nhẹ lêи đỉиɦ đầu.
"Bảo bối, không phải sợ, cảm thụ của ta đi." Đông Nhật Dương giống như cảm nhận được sự lo lắng của cô, đôi tay rời khỏi bộ ngực mềm mại, vòng qua phần lưng trắng nõn, bế cô lên dính vào ngực của mình.
"A ưʍ. . . . . ." Bộ ngực đầy đặn bị dồn ép vào l*иg ngực trần trụi của hắn làm cho toàn thân cô chảy qua cảm giác rùng mình. “A …..!”
Đông Nhật dương phát hiện cô rất nhạy cảm liền ôm sát cô, vì cô mà tiếp tục giày vò xoa bóp.
"Dương. . . . . . Không cần. . . . . ." Ngực trướng đau khiến ý thức của Thủy Y Mễ càng trở nên mông lung, chỉ cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, theo sự xoa bóp của hắn mà thân thể mềm mại không ngừng dãy dụa..
"Ơ. . . . . ." Cô tích cực phối hợp, khiến Đông Nhật Dương suýt nữa đầu hàng tại chỗ, "Bảo bối, không nên gấp, từ từ đi."
Trời ạ, cô làm sao lại quyến rũ như thế, nếu không phải đây là lần đầu tiên hắn được yêu thương cô thì hắn nhất định sẽ hung hăng, bất chấp tất cả mà chiếm hữu cô.
Thủy y Mễ dang hai tay của ôm cổ của hắn, môi đỏ mọng khẽ nhếch,"Ưm…..A. . . . . . A. . . . . ."
"Ông trời ơi, em thật là quá tuyệt vời!" Trải qua sự dạy dỗ vừa rồi của hắn, cô đã hoàn toàn buông lỏng toàn thân, phản ứng nhiệt tình như lửa khiến hắn hài lòng cực kỳ.
"Dương, em thật khó chịu. . . . . ." Trong cơ thể nóng ran mà cô lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể tựa sát hắn để giải tỏa nhiệt độ của mình.
Bụng không ngừng dâng lên một cảm giá trống rỗng, khiến người không có kinh nghiệm như Thủy Y Mễ cực kỳ khó chịu, dùng sức giãy dụa thân thể, hi vọng hắn có thể giải quyết vấn đề này, ai ngờ càng động thì sự khó chịu trong cơ thể lại càng tăng lên.
"Ô. . . . . . em khó chịu lắm, không cần, không cần. . . . . ." Như đứa bé đang ăn vạ, ngón tay trên lưng hắn càng tăng thêm lực đạo.
"Ngoan, chờ một lát nữa." Đông Nhật Dương hôn mí mắt cô rồi tiếp tục một đường đi xuống cho đến cánh môi đỏ của cô.
Bàn tay nóng rực cũng thuận theo đó mà dọc theo tấm lưng như tơ lụa của cô vuốt xuống, đến chỗ lõm của mông thì dừng lại, ngón tay thon dài chạm rãi tiến vào trong
. . . . . .
Hai người đồng thời kêu lên âm thanh thoải mái, thật lâu cũng không ngừng. . . . . .
"Bang bang!" Tiếng vang ầm ầm từ cửa truyền đến, người trên giường nhanh chóng lật người lăn một vòng, đem cả tấm chăn cuốn tại trên người mình giống như một con tằm .
"Thủy Y Mễ, mặt trời chiếu đến cái mông rồi, cô vẫn còn đang ngủ sao!" Đông Nguyệt Nha liều chết ở ngoài cửa lớn tiếng
"Ưmh. . . . . ." Cô gái ở trong chăn vẫn còn đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng đáp: "Mệt quá a, không cần gọi tôi."
Ngoài cửa, Đông Nguyệt Nha đã đập cửa đến bàn tay có cảm giác đau thế mà người bên trong vẫn như cũ một chút động tĩnh cũng không có, cuối cùng, cô vẫn phải vô cùng không cam lòng mà bỏ cuộc
Hừ, Thủy Y Mễ đáng chết này,cô cho là ra oai như vậy là có thể khiến ta ngoan ngoãn chấp nhận sao? Đông Nguyệt Nha ở ngoài cửa cắn răng tức giận nghĩ, cho rằng là Thủy Y Mễ cố ý không đáp lời cô .
Thủy Y Mễ chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn trên trần nhà một lúc lâu đầu óc mới dần tỉnh táo lại, toan thân đau nhức không dứt giống như là bị xe cán ngang qua người mình vậy, tất cả xương cốt trở nên rời rạc.
"A, đau chết tôi rồi." Thủy Y Mễ nhẹ nhàng nhích người, vẻ đau đớn này làm cho cô nhếch môi, oa oa kêu to lên.
Đáng ghét, thì ra là kết hôn là phsir chịu tội như thế này a, haizzz, sau này cô không bao giờ kết hôn nữa, không có chút nào hạnh phúc ngọt ngào giống như trên ti vi diễn. Trên TV đều nói, sau tân hôn ngày thứ hai khi tỉnh lại, vai nam chính sẽ dịu dàng vì nữ chính chuẩn bị bữa ăn sáng, nhưng cô khi tỉnh lại thấy hoàn toàn là u ám.
Cô nhìn lại phía đầu giường, đồng hồ báo thức biểu hiện đã là ba giờ chiều rồi, được rồi, là cô dậy trễ, nhưng là không thể trách cô nha!
Không có bữa ăn sáng, nhưng tối thiểu cũng phải ở lại bên cạnh cô nha, nhưng vừa tỉnh lại đã thấy trong phòng trống rỗng, loại cảm giác đó thật là tệ hại hết biết rồi.
Thủy Y Mễ có chút mất mát vén chăn lên rời giường, chẳng biết tại sao lỗ mũi cảm thấy chua xót ê ẩm.
"Ghét, ta ghét Đông Nhật Dương!" Cô chịu đựng đau nhức mà đi tới phòng tắm , nức nở nói.
Đợi cô chuẩn bị xong từ trong phòng tắm đi ra đã là sau một tiếng sau, chợt nhớ tới hôm nay là ngà đầu tiên mình đến Đông gia , liền vội vội vàng vàng mà đi ra khỏi phòng.
"Cô dậy trễ như thế, không biết bố mẹ chồng có tức giận hay không?" Thủy Y Mễ vừa đi vừa tự lẩm bẩm, "Nếu họ thật sự tức giận thì nên làm cái gì đây?"
Giờ khắc này, nàng lại hi vọng Đông Nhật Dương ở bên mình, nếu như hắn ở đây , thì bản thân cô sẽ không lo lắng đến vậy, nghĩ tới đây, tâm tình khẩn trương nhất thời trở nên rối rắm hơn