Cái danh hiệu buồn cười này khiến người nhà Thủy gia tức giận không thôi, hắn thề cho dù thế nào cũng phải cho con gái mình gia nhập vào giới thượng lưu, cũng bởi vì như vậy, mà 2 chị em Thủy gia bắt đầu phải chịu một tuổi thơ đầy sóng gió cho đến lúc thành người.
« Bà xã, bà nói xem đề nghị vừa rồi của tôi như thế nào ? » ba Thủy đang đi qua đi lại trong phòng khách , vội vàng hỏi ý kiến vợ mình.
« Ông xã à, cách đó tốt thì tốt thật ….. » Mẹ Thủy dừng lại, do dự nhìn về phía chồng mình « Nhưng Tiểu Mễ có thể đồng ý sao ? »
« Nó có thể không đồng ý sao, đây là chuyện quyết định chỗ đứng của Thủy gia trong giới thượng lưu, nó không có quyền từ chối ! » Ba Thủy cắn chặt răng, quyết tâm nói.
"Chuyện này. . . . . . Được rồi, ông đã nói như vậy thì ông đi nói chuyện với nó đi” Mẹ Thủy chỉ có thể làm theo ý của chồng mình mà thôi.
"Sao có thể để tôi đi nói với nó được." Ba Thủy có chút chột dạ, cảm thấy những lời này rất khó nói : “ Bà xã à, là phụ nữ với nhau nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều……”
"Tôi đi nói ư?" Mẹ Thủy cao giọng hỏi lại, "Nhưng. . . . . ."
"Không nhưng nhị gì hết, tối nay nó trở về bà hãy nói chuyện với nó đi, tôi và Đông tổng đã bàn bạc xong rồi, một thời gian nữa sẽ chọn ngày để 2 đứa nó gặp mặt ăn một bữa cơm với nhau” Ba Thủy dứt khoát nói ra khiến mẹ Thủy không cách nào cự tuyệt được.
Mẹ Thủy thấy việc đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đồng ý.
Haiz….., lần này biết nói thế nào với nó đây?
"Đan Thanh, tôi ở đây!" Cánh tay trắng nõn giơ lên cao đang vẫy vẫy không ngừng, tiếng gọi lớn đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái vận một bộ váy áo thướt tha giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, nhẹ nhàng ngồi đối diện với người có cánh tay trắng nõn đó
"Thủy Tiểu Mễ, cậu đừng có lớn tiếng như vậy được không?" Sở Đan Thanh nhíu chặt đôi lông mày kẻ đen, cánh môi đỏ khi đóng khi mở nhẹ giọng nói.
“Môi hồng chúm chím, cánh tay thon mềm, Đan Thanh, cậu đẹp thật đó….haizzz….” Thủy Y Mễ là một người cực kỳ yêu thích những thứ xinh đẹp, nên mỗi lần thấy bạn mình cô đều khó tránh khỏi xúc đông mà cảm thán “Đan Thanh à, đúng là cậu sinh nhầm thời đại rồi, nếu như cậu sống ở thời cổ đại thì nhất định cậu sẽ là mỹ nữ độc nhất vô nhị mà hại nước hại dân đó!” (suy nghĩ được như bà này thì ai cũng phải nể rồi )
"Cậu ít nguyền rủa tớ đi, cậu chưa từng nghe qua câu hồng nhan bạc mệnh hay sao?." Sở Đan Thanh vừa nói vừa vẫy tay gọi phục vụ.
"ừ nhỉ…” Thủy Y Mễ như bừng tỉnh, gật gật đầu
“Cậu hẹn tớ ra đây có phải là lại tìm ra món gì ngon để ăn không?” Sở Đan Thanh vừa thong thả uống cà phê phục vụ vừa mang lên vừa nói
“Đan Thanh, người hiểu ta quá!” Thủy Y Mễ cười hì hì nói : “ Tớ thấy trên Internet người ta bảo rằng đồ ăn Pháp ở đây rất tuyệt cho nên mới mời cậu đến đây cùng ăn thử xem sao”
“Có cậu là chuyên gia phê bình ẩm thực ở đây rồi thì tớ làm sao có cơ hội lên tiếng đây”. Cô và Thủy Y Mễ đều làm ở một tòa soạn chuyên về ẩm thực, cô là trợ lý cho xã trưởng, còn Thủy Y Mễ chuyên về phê bình thức ăn, công việc chính là tìm nơi nào có thức ăn ngon và thưởng thức sau đó sẽ cho họ vài ba câu phê bình… Mà thật sự những loại thức ăn đó nếu nàng nói là nó ngon thì cũng sẽ được mọi người đồng tình, ngược lại nếu nàng bảo không ngon thì tuyệt đối sẽ không người nào ăn những món đấy nữa.
“Trời ạ, cậu hiểu rõ đồ ăn Pháp như vậy tớ không tìm cậu thì tìm ai?”. Sở Đan Thanh sinh ra ở Pháp, đến năm 15 tuổi mới cùng ba mẹ về nước định cư , vào học cùng lớp với cô.
Nói đến đây cũng thật kỳ lạ, đối với người từ trước đến nay đều là lạnh lùng như Sở Đan Thanh cô , mỗi lần thấy Thủy Y Mễ đơn thuần cố chấp một cách ngu ngốc hoặc bị người khác chê cười thì lại thấy bực mình thay cô ấy. Xem ra mọi thứ đã được định đoạt sẵn cô cả đời này là bạn tốt của Thủy Y Mễ ngốc nghếch này rồi.
Buổi tối, sau khi Thủy Y Mễ bị Sở Đan Thanh kiên quyết ép về nhà thì cũng ngoan ngoãn dừng ngay hành động ăn uống điên cuồng của mình lại mà đứng lên. Khi cô vừa tới cửa nhà thì đã thấy có một người đang ngồi ở ghế sô pha, có thể nào lại là người em trai rất khó gặp mặt của cô xưa nay không bao giờ ăn cơm tối ở nhà hôm nay lại phá lệ.?
“Thủy Cao Lương, em đã biết về nhà rồi sao?” . Cô nghi ngờ hỏi “Hôm nay làm sao vậy?”
Thủy Cao Lương ghét nhất là khi nghe chị gái hắn gọi tên hắn, cặp lông mày dính chặt lại với nhau nhưng ở trước mặt ba lại không dám lên tiếng bác bỏ cái tên này, đành phải chịu khó nhẫn nhịn.
"Hừ. . . . . ." Thủy Cao Lương khoanh 2 tay trước ngực, lắc lắc đầu không thèm để ý đến cô.
"Ba, hôm nay có chuyện gì sao?" Thủy Y Mễ không thèm để ý việc em trai xem thường mình, đi đến ngồi bên cạnh mẹ mình.
“À…….” Ba Thủy do dự, không biết phải mở miệng như thế nào , “Tiểu Mễ à, năm nay con cũng đã 25 tuổi rồi, cũng đã trưởng thành rồi, thế con đã có bạn trai chưa?”
Ba Thủy lòng vòng thử thăm dò con gái một lượt , muốn xem cô phản ứng thế nào rồi mới tính bước tiếp theo.
Thủy Y Mễ không hiểu gì cả, không biết sao tự nhiên ba lại quan tâm đến chuyện tình cảm của bản thân
“Ba, tự nhiên ba hỏi con chuyện này làm gì?”
“Còn không phải con đã đến tuổi kết hôn rồi mà đến một người bạn trai cũng không có để đưa về cho chúng ta xem mặt sao?” Ba Thủy làm bộ như con gái đang mắc phải lỗi gì nghiêm trọng lắm.
“Con có đưa bạn trai về rồi nha”. Thủy Y Mễ vội vàng biện minh cho mình.
« Chị à, mấy người đó thật sự là bạn trai của chị sao ? » Thủy Cao Lương xì mũi phản bác « Có cô gái nào lại coi thức ăn quan trọng hơn cả bạn trai như chị không ? Đừng trách em nhắc lại chuyện xấu của chị, bạn trai trước của chị không phải đã bị chị bán cho Liễu Tình chỉ bằng một khối bánh ngọt sao ? »
Trời ạ, hắn không nghĩ trên đời này lại có một người không tim không phổi như cô, nếu đó không phải là chị gái hắn thì hắn sẽ bằng mọi giá ngăn cản cô, không cho cô hạ thấp giá trị của đàn ông bọn hắn như thế, nghĩ đến người sắp trở thành anh rể mình hắn không khỏi thở dài…..thật là đáng thương !
« Thủy Cao Lương, chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi ». Thẹn quá hóa giận, Thủy Y Mễ trợn mắt lên với em trai mình.
« Đủ rồi, không nói những chuyện này nữa ». Ba Thủy trừng mắt với con trai, không cho hắn nhắc lại chuyện xưa
Thủy Cao Lương không thể chống lại nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im lặng.
« Tiểu Mễ, ba nói là hiện tại kìa » Ba Thủy quay đầu lại tươi cười rạng rỡ với con gái , « Con bây giờ không phải là không có bạn trai sao ? Cha biết một người là con trai của một người bạn của ba, vừa anh tuấn giỏi giang lại là người trong giới thượng lưu, con gả cho nó thì sẽ trở thành thiếu phu nhân rồi »
"Chờ một chút." Thủy Y Mễ đột nhiên hô to, sau đó lại hạ thấp giọng hỏi ba mình: "Ba, ba mới vừa nói gả con đi? Như thế không phải là quá nhanh sao?"
Ba Thủy lần này mới ý thức được mình lỡ miệng, không thể làm gì khác hơn là đành nói rõ ràng với con gái mình « Tiểu Mễ, ba đã đồng ý với đề nghị của Đông gia cho con và con trai của họ kết hôn rồi »
Thủy Y Mễ ngây ngốc tại chỗ, đấu óc ngưng trệ, sững sờ nói « Con ư ? Kết hôn ư ? »
"Đúng vậy, là con kết hôn." Ba Thủy dùng sức gật đầu.
« Ba, kết hôn không đơn giản chỉ là chuyện mở tiệc rượu, làm sao cha lại có thể tự ý quyết định mà không thèm hỏi ý kiến con như vậy ? ». Thủy Y Mễ trợn tròn mắt, 2 gò má trắng mịn vì tức giận mà đỏ hồng lên vô cùng dễ thương.