"Cúi xuống chút nữa là đầu đυ.ng đến thức ăn đó." Đông Nhật Dương thấy quá khó coi liền đưa tay ra đem cái đầu nhỏ của cô giơ lên, kịp thời giải cứu khuôn mặt sắp gặp nạn của cô.
Khuôn mặt màu hồng hồng của Thủy Y Mễ dần biến thành ửng đỏ
Oh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô đây? Chẳng qua là bị hắn nhìn chằm chằm một chút , thế nhưng lại đỏ mặt! Thủy Y Mễ âm thầm ảo não trong lòng, hận bản thân mình thật không có tiền đồ.
Mà nụ cười trên khóe môi của Đông Nhật Dương lại càng ngày càng sâu, cô gái này quá đơn thuần, tất cả tâm tư đều biểu lộ hết ở trên mặt, muốn không biết cũng khó khăn a!
"Ăn no chưa?"
"No rồi." Thủy Y Mễ lập tức thả đôi đũa trên tay xuống, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối.
"Bây giờ đi thôi, cô dâu mới về nhà chồng ngày đầu tiên thì phải đến kính trà cho bề trên ." Nói xong, hắn dắt tay của cô đi tới phòng khách.
Nhìn Đông Nhật Dương cầm tay của mình , Thủy Y Mễ cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, tay của hắn thật ấm, môi anh đào không tự chủ giơ lên, đôi mắt chăm chú nhìn bàn tay đang nắm tay mình không buông
"Thế nào?" Đông Nhật Dương đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn thấy cô hơi giật mình .
"Không có. . . . . . Không có gì?" Cô ngượng ngùng mà lắc lắc đầu, chỉ sợ nhìn hắn ra tâm tư của bản thân.
Đông Nhật Dương nhìnthoáng qua cô một cái, không nói gì, tiếp tục dắt tay cô đi, tới phòng khách, vợ chồng Đông gia đã sớm ngồi ngay ngắn ở đó, quản gia vẫn còn ở bên cạnh bưng trà chờ Thủy Y Mễ tới.
Thủy Y Mễ thấy thế liền buông tay Đông Nhật Dương ra ngay, tiến lên nhận trà từ trong tay quản gia, sau đó cung kính đi đến trước mặt ba Đông kính trà.
"Ba, mời uống trà."
Ba Đông cười ha hả nhận lấy, uống một hớp, sau đó đem một bao tiền lì xì đặt vào tay cô, "Hảo hảo hảo, chúc phúc cho các con."
"Cám ơn ba." Ngoan ngoãn nhận lấy bao tiền lì xì mà ba đông đưa cho , sau đó lại đem một ly trà khác cho mẹ Đông, "Mẹ, mời uống trà."
Mẹ Đông không có đưa tay ra đón, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu mới chậm rãi nhận lấy trà, uống một ngụm trà có lệ.
" Đông gia chúng ta với Thủy gia các người không giống nhau, không phải là những tiểu môn tiểu hộ( cửa nhỏ nhà nghèo đấy ạ - ghét mụ này thế), cho nên côphải học thêm chút quy củ, tránh cho người khác nói Đại thiếu phu nhân Đông gia là kẻ không có giáo dục, biết không?" Mẹ Đông tiện tay đưa cho cô một bao tiền lì xì, dùng giọng điệu khinh miệt mà dạy dỗ cô
"Vâng" Trong lòng Thủy Y Mễ nháy mắt trầm xuống.
"Trà cũng đã uống qua rồi, vậy chúng ta trở về phòng." Đông Nhật Dương lên tiếng, kéo tay Thủy Y Mễ thong dong rời khỏi phòng khách.
Vợ chồng Đông gia cùng Đông Nguyệt Nha cùng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, đầu cũng lóe ra cùng một ý niệm.
Hỏng rồi, hắn tức giận!
"Anh đang tức giận sao?" Trở về phòng, Thủy Y Mễ liền đứng cách xa hắn, cẩn thận hỏi.
"Không có." Hắn cố ý lộ ra nụ cười với cô như trước
Còn nói không có, cười đến vặn vẹo như thế, ngay cả người chậm chạp như cô còn có thể cảm nhận thấy hơi thở lạnh lùng của hắn
"Thật không có sao?" Cô chưa từ bỏ ý định lại hỏi tiếp lần thứ hai.
"Nói không có là không có." Hắn toét miệng, nghiến răng nói từng chữ từng câu, "Chẳng lẽ em hi vọng tôi tức giận?"
"Không. . . . . . Dĩ nhiên không." Thủy Y Mễ vội vàng khoát tay lắc đầu.
"Không sao, vậy anh đi tắm rửa trước." Nói xong, hắn lưu loát xoay người đi tới phòng tắm.
Đông Nhật Dương dùng sức tháo cà vạ, hắn rất muốn tự nói với mình rằng hắn không có tức giận, nhưng hắn biết trong lòng của mình có một luồng hỏa ở tán loạn.
Hắn không hiểu tại sao khi nghe mẹ mình nói với Thủy Y Mễ những lời đó thì lại tức giận? Hắn rất không thích mẹ mình dùng giọng điệu khinh miệt như thế nói chuyện với cô, mà lúc trước hắn cũng đã nghe mẹ cùng em gái hắn dùng chình cái giọng điệu đó để nói về Thủy Y Mễ, khi đó hắn lại không có bất kỳ cảm giác gì, tại sao bây giờ hắn lại không thoải mái như vậy ?
"Đáng chết!" Từ trước đến giờ ở trước mặt người khác luôn sắm vai một người dịu dàng tao nhã như hắn, nay lần đầu tiên phát ra ngôn từ bất nhã như vậy.
Lúc này bên ngoài phòng tắm Thủy Y Mễ đang buồn bực xoa tóc, "Kỳ quái, hắn rõ ràng tức giận tại sao nói không có đây? Đang yên đang lành, sao nói tức giận là liền tức giận chứ?" ( chết, yêu rồi nha )
Tóc đều sắp bị kéo cho rụng hết, mà Thủy Y Mễ vẫn là suy nghĩ không ra nguyên cớ.
Cả đêm,Thủy Y Mễ cũng cảm nhận được hơi thở không vui của Đông Nhật Dương, mặc dù hắn tắm xong lúc đi ra vẫn cười cười với cô, nhưng cô biết hắn là đang tức giận.
Hắn nói có công chuyện phải làm, vào thư phòng liền một mạch không hề đi ra, mà bây giờ cũng đã là mười một giờ đêm, thế mà hắn một chút dấu hiệu ra ngoài cũng không có.
Nhiều lần, Thủy Y Mễ cũng lặng lẽ đem lỗ tai dính vào cửa thư phòng nghe lén, cuối cùng, cô vẫn cả buổi tối ở trên giường lăn qua lộn lại, cho đến khi Chu công tìm tới cô thì mới dừng lại.
Hôm sau, Thủy Y Mễ mang đôi mắt quầng thâm tới tòa soạn đi làm, thừa dịp thời gian nghỉ ăn bữa trưa, Sở Đan Thanh chạy nhanh tới quan tâm cuộc sống tân hôn của bạn tốt .
"Thủy Tiểu Mễ, cậu có hay không nên giải thích một chút?" Sở Đan Thanh trêu đùa nói: "Cậu xem mắt quầng thâm nặng như vậy , rõ ràng thiếu ngủ, Thủy đại tiểu thư, mặc dù hai người mới kết hôn, nhưng là phải biết kiềm chế một chút được không?"
"Cậu ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?" Thủy Y Mễ đỏ mặt, nhỏ giọng gắt giọng: "Mọi chuyện không phải là như cậu nghĩ."
"Tớ nghĩ như thế nào cơ?" Sở Đan Thanh cố ý trêu chọc nói.
"Không thèm để ý tới cậu nữa!" Thẹn quá thành giận, Thủy Y Mễ quay mặt không thèm đếm xỉa đến cô.
"Được rồi, không làm khó cậu nữa." Sở Đan Thanh tiến gần đến hỏi, "Làm sao cậu lại không xin thêm mấy ngày nghỉ? Nhanh như vậy đã đi làm, chồng cậu không đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Mă dù cả tòa soạn chỉ mình cô biết Thủy Y Mễ mới kết hôn, thế nhưng cái người này cũng không thể qua loa với tân hôn của mình như vậy nha!
"Ai, đừng nói nữa." Thủy Y Mễ từ trước đến giờ vẫn luôn đơn thuần lạc quan cũng không nhịn được than thở, "Đông Nhật Dương sau ngày kết hôn đã phải đi làm, tớ đây ngày thứ ba mới đi, thế là tốt lắm rồi, "
"Cái gì?" Sở Đan Thanh nhíu lông mày kẻ đen lại, "Đông Nhật Dương làm như vậy thật là quá đáng."
"Thôi." Thủy Y Mễ bất đắc dĩ thở dài, "Hắn lấy tớ cũng không phải là tự nguyện, vào đêm trước ngày kết hôn , mẹ đã nói rõ ràng với tớ, Đông Nhật Dương đồng ý lấy tớ là bởi vì Ngự Trù Phường cần sự hỗ trợ của gạo Thủy Gia, bọn họ cần cái này để cứu vớt Ngự Trù Phường."
"Ngự Trù Phường thế nào?" Sở Đan Thanh không hiểu nói.
"Nghe nói bố chồng ta mấy năm nay kinh doanh Ngự Trù phường đều là nhập bất phu xuất, cho nên bị Đông Lão Thái Gia mắng cho một trận." Thủy Y Mễ Thủy Y Mễ vừa nghĩ tới động lực ban đầu gả làm cho mình chịu gả cho Đông gia cứ như vậy xuống dốc, trong lòng một hồi đau thương, "Đan Thanh, tớ còn chưa ăn được thức ăn của Ngự Trù Phường trong truyền thuyết, nó nếu là như vậy mà đóng cửa, vậy tớ sẽ thua lỗ lớn."
"Nói nhảm, cậu dĩ nhiên là bị thua thiệt, cậu vì muốn ăn đồ ăn của ngự thiện phòng mới nguyện ý gả , ăn không được có thể không thua thiệt sao?" Sở Đan Thanh mắt trợn trắng đối với bạn tốt.
"Vậy làm sao bây giờ?" Thủy Y Mễ không khỏi sốt ruột .
"Gấp cái gì, cậu bây giờ cũng coi là Đông gia Đại thiếu phu nhân rồi, chẳng lẽ đi Ngự Trù Phường ăn ngự thiện cũng không được sao?"
"Đúng nha, tớ tự mình đến Ngự Trù Phường tìm đầu bếp nơi đó làm cho ta ăn cũng được a." Thủy Y Mễ bừng tỉnh hiểu ra, vỗ vỗ trán của mình.