Chương 40: Ngó lơ

Tần Thi Nghi biết có quần chúng vây xem, hai người phía trước cô cùng với anh bạn nhỏ bên cạnh cô. Tuy rằng tất cả đều rất có ánh mắt cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng cũng không thể khiến Tần Thi Nghi thật sự cho rằng bọn họ không tồn tại.

Hôn hít bị nhiều người hóng hớt như vậy, tất nhiên là rất không hài hoà môi / lưỡi. Dựa vào bản tính thuần khiết của Tần Thi Nghi nếu không phải bị hôn đến choáng váng đầu óc, không có cách nào suy nghĩ, thì chắc lúc này cô đã trực tiếp chui xuống dưới gầm xe trốn rồi. Nơi nào nhận ra không chỉ ở trên xe, mà bên ngoài xe cũng có hai quần chúng ăn dưa ngoài biên chế.

Hôn đến mức đầu lưỡi tê dại, suýt chút nữa tắc thở, Tần Thi Nghi mới được thả ra, đang choáng váng bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói nhỏ: "Bây giờ em đã biết đầu lưỡi anh dày hay không dày chưa?"

Tần Thi Nghi chớp mắt tỉnh táo, lập tức muốn lệ rơi đầy mặt, hoá ra vẫn là do cô tự tạo nghiệt? Không đúng, cô là bị con trai đào hố. Tần Thi Nghi quay đầu, yếu ớt nhìn con trai chuyên đào hố mẹ một cái.

Anh bạn nhỏ đại khái cũng biết phi lễ chớ coi, rất tự giác dùng tay nhỏ che mắt lại, chỉ là khe hở hẹp giữa các ngón tay mở hơi rộng. Tần Thi Nghi nhòm qua khe hở ngón tay rõ ràng còn thấy được tròng mắt anh bạn nhỏ chuyển động qua lại.

Tần Thi Nghi:...

Lúc này sự ăn ý giữa hai mẹ con bùng nổ, phản ứng khi xấu hổ giống nhau như đúc, cùng quay đầu đi, chỉ khác là một người xem bên trái, một người ngó bên phải.

Tầm mắt Tần Thi Nghi vừa chuyển ra ngoài xe, liền va chạm với một đôi mắt đang bốc hỏa.

Phản ứng đầu tiên của Tần Thi Nghi là chột dạ, làm người quả nhiên không thể làm chuyện trái lương tâm, bị bắt tại trận thật lúng túng!

Tần Thi Nghi đang không chỗ dung thân, chợt nhận ra đối phương lớn lên dường như có chút quen mắt. Mặc dù cô hơi bị mù mặt, luôn cảm thấy những người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ngũ quan đều giống nhau, nhưng mà người có thể khiến cô cảm thấy quen mắt, hình như không nhiều lắm...

Nghĩ vậy, Tần Thi Nghi nhịn không được ngồi thẳng lên, muốn nhìn kỹ cho rõ ràng.

Hoắc Lăng đang dựa vào bên cạnh Tần Thi Nghi, thong thả ung dung sửa sang lại ống tay cùng cổ áo. Động tác Tần Thi Nghi ngồi thẳng lên quá đột ngột, Hoắc Lăng nhất thời cũng kỳ quái cúi đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Phía sau anh có người... Hình như nhận ra anh." Lúc Tần Thi Nghi nói lời này, kỳ thật cô đã nhận ra đối phương.

Tuy rằng người phụ nữ này vẻ mặt phẫn nộ, bộ dạng cứ như là chính thất bắt gặp tiểu tam, nhưng Tần Thi Nghi không phải người khắc nghiệt, không thể xổ ra được lời quá đáng, nên chỉ có thể giả ngu.

Tần Thi Nghi vẫn khá tin tưởng ông xã miễn phí. Nếu anh để cô đến đây, vậy chứng tỏ anh có năng lực giải quyết tất cả phiền toái, mặc kệ là truyền thông hay là vị đối diện này. Chung quy Tiểu Trương nghĩ cô có thể vả mặt người ta bộp bộp bộp, hoàn toàn là não bổ quá độ.

Như trường hợp này, trước nay chưa từng thiếu phụ nữ bày tỏ yêu thích Hoắc Lăng, vậy mà cho tới bây giờ vẫn chưa có ai quăng thính thành công, tóm được người vào tay. Cô căn bản không cần lên sân khấu. Đương nhiên nếu bọn họ thật sự muốn tâm sự gì đó, cô càng không cần thiết lên sân khấu.

Quả nhiên đúng như Tần Thi Nghi đoán, Hoắc Lăng nghiêng đầu nhìn thấy cô gái phía sau, dường như không có việc gì cất tiếng chào hỏi: "Hi (chào), Elissa."

Cất tiếng chào hỏi xong cũng không đợi đối phương trả lời đã nghiêng đầu, nói với Tần Thi Nghi: "Trở về đi, về đến nhà nhớ báo cho anh một tiếng."

Nói xong, Hoắc Lăng hơi dịch người, thay Tần Thi Nghi đóng cửa xe lại.

Vì động tác dịch người của Hoắc Lăng, làm Tần Thi Nghi hoàn toàn bại lộ trước mắt Elissa, cô cảm giác được ánh mắt dừng ở trên người mình càng thêm nóng rực, không cần xem cũng có thể tưởng tượng ra đối phương dùng ánh mắt không kiêng nể đến như thế nào. Trong lòng Tần Thi Nghi khó tránh khỏi hơi tức giận.

Đáy lòng Tần Thi Nghi vẫn là người rất truyền thống, từ chuyện sau khi cô biến thành Tần Thi Nghi, không nghĩ đến việc ly hôn, mà muốn thay nguyên chủ gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái thật tốt là có thể nhìn ra. Hoàn cảnh mưa dầm thấm đất từ nhỏ, dạy cho Tần Thi Nghi biết kết hôn nên chung sống hoà thuận, sinh con dưỡng cái càng là quan trọng trong quan trọng, quá trình trưởng thành của con cái không thể thiếu sự hiện diện của ba mẹ. Cũng chính vì như thế nên mặc dù biết rõ anh bạn nhỏ không thiếu thứ gì, nhưng Tần Thi Nghi vẫn luôn cảm thấy cô phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cậu nhóc lớn lên khoẻ mạnh.

Nhưng đồng thời Tần Thi Nghi tiếp nhận giáo dục bậc cao, nên cô cũng có một số tư tưởng khai sáng cởi mở. Cô không thay đổi được quan niệm ăn sâu bén rễ của mình, nhưng cô có thể lý giải (hiểu) và tôn trọng quan niệm của người khác. Cô không nghĩ chủ động ly hôn, nhưng nguyên chủ và Hoắc Lăng là liên hôn, hai bên không có tình cảm làm tiền đề, nếu sau này Hoắc Lăng gặp tình yêu đích thực, cô sẽ sảng khoái đồng ý rời khỏi.

Chẳng qua hiện tại Hoắc Lăng còn chưa có suy nghĩ đấy đâu, vậy mà cô gái này đã vội vàng muốn thành tiểu tam, biết rõ người ta đã kết hôn còn có con, mà vẫn muốn phá hỏng gia đình người khác, đây tính là ý định gì?

Người phụ nữ phía sau Hoắc Lăng đại khái do thấy lâu lắm không ai xử lý cô ta, không chịu cô đơn, giọng nói yêu kiều vang lên từ phía sau: "Christine thân yêu, nghe nói anh có bạn tới thăm ban, không giới thiệu một chút sao?"

Tần Thi Nghi rất không vui, không phát tiết trong lòng nghẹn đến mức hoảng, lại không tiện vô duyên vô cớ phát hoả (tức giận) với Hoắc Lăng. Cô ấn cửa sổ xe xuống, nhướn mày nhìn Hoắc Lăng: "Xin nghỉ? Không ở phim trường?"

Cô không phát hỏa, những cô muốn cho anh biết thái độ của cô.

Hoắc Lăng đích xác rất phối hợp, không hề phản ứng Elissa mà cong lưng, tiến gần đến trước mặt Tần Thi Nghi, thái độ cực tốt, cẩn thận trả lời: "Anh cũng không rõ lắm tại sao giờ này cô ta lại xuất hiện ở đây. Ngày hôm qua cô ta làm trò ở trước mặt đoàn phim xin đạo diễn nghỉ, mọi người đều biết."

Dáng vẻ nam nữ trưởng thành nghiêng tai thủ thỉ, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy quá thân mật.

Tiểu Trương nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều ngoài xe bỗng chốc tái như đít nhái, lớp trang điểm kỹ lưỡng cũng không che dấu nổi biểu tình phẫn nộ của cô ta, toàn thân không ngừng toả ra mùi thô tục. Tiểu Trương không nhịn được muốn giơ ngón cái tán thưởng Tần Thi Nghi.

Chị Tần tung đòn quá nét luôn, loại tự cho là mình ngon, lẳиɠ ɭơ đê tiện không chịu cô đơn này, cứ bỏ mặc, bơ cô ta đi, xem cô ta còn cắn càn thế nào!

"Thôi mà, anh xin lỗi." Thấy Tần Thi Nghi im lặng, Hoắc Lăng vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng vẻ lại dung túng: "Anh hứa sẽ giữ khoảng cách với cô ta, cẩn thận bảo vệ trinh tiết được không?"

Lời này hơi "toang" liêm sỉ, con trai còn đang ngồi đây. Tuy rằng Hoắc Lăng thì thầm với cô, giọng ép nhỏ tới mức chắc chỉ hai người họ có thể nghe được, nhưng Tần Thi Nghi vẫn cảm thấy rất thẹn thùng đẩy anh một cái: "Không biết xấu hổ, ai quản cái kia của anh."

Sức Tần Thi Nghi cố lắm thì mạnh hơn muỗi đốt, Hoắc Lăng không sứt mẻ tí nào, cười vừa định nói thêm gì, người phía sau rốt cuộc không nhịn nổi, giọng điệu bay mất cả duyên: "Christine, chẳng lẽ không ai dạy anh, người khác hỏi mà anh không trả lời là rất bất lịch sự sao?"

Hoắc Lăng vẫn không thèm để ý đến người phía sau kêu gào, cúi đầu ở trên trán Tần Thi Nghi hôn một cái, lại hướng về phía con trai vừa quay đầu sang vẫy vẫy tay, rồi mới đứng thẳng, lùi về sau một bước, nói với Tiểu Hứa: "Đi thôi."

Anh bạn nhỏ bò lên đùi Tần Thi Nghi, hướng ra ngoài cửa sổ vẫy tay: "Hẹn gặp lại ba."

Hoắc Lăng biểu tình dịu dàng nhìn theo chiếc xe rời đi, mới xoay người. Lúc đối diện với Elissa, Hoắc Lăng đã thu lại tất cả biểu tình, khách khí mà xa cách nói: "Xin lỗi, bà xã và con trai tôi không thích gặp người lạ, lo bọn họ sợ, nên tôi không giới thiệu mọi người làm quen với nhau."

Vốn Elissa thấy Hoắc Lăng không nói một lời đã tiễn người đi, cứ ngỡ rằng người trên xe không quan trọng lắm, nên mới cong khóe môi, nghe được lời này trực tiếp cứng đờ.

Có ý gì, cô ta lớn lên đáng sợ như vậy sao, có thể hù doạ người khác?

Sắc mặt Elissa hơi sa sầm xuống: "Bà xã, con trai, sao trước giờ chưa từng nghe qua tin anh đã kết hôn? Christine, cứ tính là anh muốn làm sáng tỏ tin đồn với em, thì cũng không cần thiết phải tạo phiền toái cho mình chứ?"

Dáng vẻ Hoắc Lăng lại bình thản như không: "Đối với chúng ta mà nói ẩn hôn đã thành trạng thái bình thường, có lẽ chỉ do cô chưa gặp thôi. Hy vọng cô xem trọng lần hợp tác này của chúng ta, có thể thay tôi dấu diếm. Dù sao thì hiện tại vẫn chưa phải cơ hội thích hợp để công khai quan hệ, phiền toái." Hoắc Lăng nói xong, liền nhấc chân đi lướt qua Elissa: "Tiếp theo đến phiên tôi diễn, xin lỗi đi trước một bước."

"Christine!" Elissa nỗ lực để vẻ mặt mình thoạt nhìn xinh đẹp ngọt ngào hơn, dịu dàng nói: "Sao đột nhiên anh lại có con trai lớn vậy được? Chuyện này không có khả năng, đừng đùa em..."

Hoắc Lăng dừng bước chân, nghiêm túc nhìn Elissa: "Elissa, tôi không cần thiết phải giải thích với người khác kinh nghiệm tôi và bà xã kết hôn, cách chúng tôi sinh con thế nào. Huống hồ, giữa tôi và cô chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, còn khuya mới tới mức độ tôi phải giới thiệu đời sống tình cảm của mình với cô."

Sắc mặt Elissa trắng bệch, Hoắc Lăng chẳng buồn quản phản ứng của cô ta: "Xin lỗi, đi trước một bước." Nói xong liền bước dài chân, trực tiếp vào phim trường.

***

Mà bên kia trên xe về chung cư, đã cách xa mấy trăm mét, không còn nhìn thấy tình hình bên này, mà Tiểu Trương vẫn không nhịn được lải nhải mãi: "Chỉ cần nhớ đến cảnh Elissa khuôn mặt cứng đờ, trát một đống phấn cũng không che nổi vạch đen trên trán cô ta là em lại cực kỳ hả hê! Loại thích phá hỏng gia đình người khác để chứng minh sức quyến rũ vô biên của mình đúng là lẳиɠ ɭơ đê tiện. Cô ta nên bị ngó lơ, bị táng nát mặt, mặt mũi bị người ta dẫm đạp dưới lòng bàn chân mới đáng."

Tiểu Hứa vẫn im thít, lúc này cũng phụ hoạ: "Hy vọng sau vụ lần này, cô ta có thể hãm phanh, chúng ta cũng bớt lo theo."

Sau đó Tiểu Trương liền tò mò hỏi Tiểu Hứa Elissa đứt phanh thì thế nào.

Tần Thi Nghi không chú ý lắm vào cuộc đối thoại giữa hai người, cô quay đầu nhìn anh bạn nhỏ đang dùng tay nhỏ che miệng khẽ ngáp, dịu dàng hỏi: "Bảo bối mệt sao?"

Thịnh Dục Kiệt chớp mắt, đem nước mắt chớp trở về, mới ngoan ngoãn gật đầu: "Hơi hơi ạ."

Tần Thi Nghi liền duỗi tay sang: "Bảo bối đến đây, dựa vào người mẹ ngủ một lát."

"Vâng ạ." Anh bạn nhỏ cũng không cậy mạnh, cong khóe môi, liền ôm cánh tay Tần Thi Nghi nhích gần qua. Tần Thi Nghi ôm con trai lên đùi mình, thay đổi tư thế để cậu nhóc dựa cho thoải mái.

Sau khi nghe hai mẹ con đối thoại, tiếng bát quái của Tiểu Trương và Tiểu Hứa cũng dần dần ngừng, trong xe khôi phục trạng thái yên tĩnh.

Chưa đầy chốc lát, trong xe chỉ còn lại tiếng anh bạn nhỏ hít thở đều đều.

Xem ra là thật sự mệt mỏi. Khoé môi Tần Thi Nghi chứa ý cười, duỗi tay dịu dàng vuốt ve tóc con trai.

Anh bạn nhỏ ngủ thẳng một mạch đến dưới chung cư cũng không tỉnh.

Xe vừa mới dừng ổn, Tiểu Trương liền nhanh nhẹn xuống xe, đi đến bên cạnh Tần Thi Nghi thay cô mở cửa xe.

Tần Thi Nghi động tác nhẹ nhàng thay đổi tư thế, bế con trai trên đùi cô lên. Nhìn thấy Tiểu Hứa ngồi ở ghế lái đang tháo dây an toàn, hẳn là tính xuống xe đưa bọn họ lên tầng, Tần Thi Nghi liền hạ giọng ngăn cản động tác của hắn: "Tiểu Hứa, không cần xuống dưới, cậu trực tiếp trở về đi."

Tiểu Hứa vội xoay người, nhìn anh bạn nhỏ trong lòng Tần Thi Nghi, biết Tần Thi Nghi không định đánh thức con trai dậy: "Chị dâu, em giúp chị bế Tiểu thiếu gia lên nhé?"

"Không cần, vài bước đường thôi. Chị bế nổi." Tần Thi Nghi cười ôn hòa, giọng điệu chân thật đáng tin: "Cậu mau trở về đi thôi, chị sợ anh Hoắc cậu ở nơi đó có chuyện gì."

Bất luận là cô hay là Tần Thi Nghi nguyên bản, tính tình đều thiên về nhược (yếu) thế. Không biết nguyên chủ vì sao nhược thế, cô thì bởi vì không quyền không thế không bối cảnh, cường (mạnh) thế không đứng dậy nổi, không thể không khắp nơi cùng người khác giao hảo, tự nhiên phải mang lên mặt nạ ôn hòa.

Nhưng trong xương cốt Tần Thi Nghi vẫn rất cứng cỏi, cô và nguyên chủ không giống nhau. Tuy rằng cô tuổi trẻ, nhưng mà đối nhân xử thế đều tự có chủ trương.

Bất luận như thế nào, hiện tại cô là bà xã danh chính ngôn thuận của Hoắc Lăng, cứ tính vì con trai suy xét, cô không thể quá hạ thấp tư thái của chính mình. Trong vòng này, tuy rằng cô còn chưa chân chính tiếp xúc qua, nhưng dựa theo ký ức cùng cảm xúc của nguyên chủ lại nói cho cô biết rằng quan hệ ở chung so với đồng nghiệp cùng công ty còn muốn gian nan hơn nhiều. Tần Thi Nghi không giống nguyên chủ, cô theo chủ nghĩa hiện thực, biết cái gì là lựa chọn tốt nhất đối với mình, chỉ cần cô không định ly hôn, sớm hay muộn gì cũng sẽ phải tiếp xúc với cái vòng này.

Huống hồ chờ anh bạn nhỏ lớn thêm chút nữa, chính thức tiến vào vòng giao tế, Thịnh gia chắc chắn không có khả năng tiếp tục mặc kệ cô tự tung tự tác.

Nếu anh bạn nhỏ có một bà mẹ không thẳng sống lưng, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.

Trong lòng chính Tần Thi Nghi rõ ràng hơn bất kì ai, cô không phải người có thể bày ra hai khuôn mặt để đối phó người khác. Thói quen hai mươi mấy năm giúp đỡ mọi người làm điều tốt, bây giờ đột nhiên thay đổi sắc mặt, đừng nói chính bản thân cô thấy thẹn, mà ngay cả người bên ngoài cũng phải suy nghĩ thêm vài phần, cho rằng cô là một sớm đắc ý giương nanh múa vuốt.

Mấy ngày trước ở Thịnh gia, tiếp xúc với Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi cảm thấy tính tình như Thịnh phu nhân rất tốt.

Thịnh phu nhân đối xử với Tần Thi Nghi rất ôn hòa, mỗi lần gặp mặt đều hỏi han ân cần. Sau khi Tần Thi Nghi xuất viện đến ở biệt thự Thịnh gia, Thịnh phu nhân chưa từng đánh khúc quý phu nhân (tự cao tự đại), nếu không phải lôi kéo cô tâm sự chuyện nhà, thì chính là ngậm kẹo đùa cháu, thoạt nhìn đặc biệt bình thản bình dị.

Đỉnh ở chỗ Thịnh phu nhân không tự cao tự đại, nhưng cố tình Tần Thi Nghi lại không dám ngỗ nghịch ý tứ của bà. Trong đó dĩ nhiên có liên quan đến chuyện Thịnh phu nhân quanh năm thân ở địa vị cao, sống trong nhung lụa (cuộc sống sung sướиɠ), mà bồi dưỡng ra một loại khí thế nói một không hai. Chỉ cần Thịnh phu nhân mở miệng, thì dũng khí uyển chuyển biểu đạt ý nguyện của Tần Thi Nghi liền bị dập tắt, cùng thái độ của cô không phải không liên quan.

Lấy ví dụ như chuyện Thịnh phu nhân muốn Tần Thi Nghi sang Mỹ chăm sóc ông xã miễn phí. Thịnh phu nhân biểu hiện đặc biệt thân dân, lôi kéo Tần Thi Nghi có thương có lượng, muốn Tần Thi Nghi tự mình gật đầu đáp ứng, nhìn như dân / chủ kỳ thật cường thế.

Nhưng loại cường thế này Thịnh phu nhân không hiện sơn lộ thủy (không lộ ra trước mặt người đời), đối ngoại luôn giữ thể diện cho Tần Thi Nghi, nên lúc ấy tuy rằng Tần Thi Nghi không quá thoải mái, nhưng chờ sau đó tiếp nhận hiện thực rồi thì cũng bình thường trở lại.

Về sau thật ra từ chỗ Thịnh phu nhân mà Tần Thi Nghi được khai sáng, tìm ra con đường. Nếu cô có thể học được một hai phần bản lĩnh như Thịnh phu nhân, thì sẽ không cần lo lắng bị người khác xem nhẹ.

Tần Thi Nghi hiện tại chính là đang học theo Thịnh phu nhân.

Tiểu Hứa vốn định nói anh Hoắc ca hôm nay ngoại trừ đóng phim, thì không có kế hoạch khác, thời gian này căn bản dùng không đến hắn.

Nhưng không biết vì sao, nhìn dáng vẻ bà xã anh Hoắc ôn hòa cười nhạt, Tiểu Hứa bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ anh Hoắc nhà mình cười vui vẻ, lập tức không dám ngỗ nghịch ý tứ của cô, vội sửa lại lời nói: "Em đi trước đây, chị dâu có việc cứ gọi cho em."

"Đi đi, trên đường cẩn thận." Tần Thi Nghi xuống xe, còn cân nhắc việc Tiểu Hứa đột nhiên chuyển biến trở nên nghe lời. Tần Thi Nghi nghĩ thầm, cô học Thịnh phu nhân một chiêu này chắc hẳn sẽ không sai, dưới chân bước chân bỗng chốc nhẹ nhàng hơn.

Nếu Tần Thi Nghi biết Tiểu Hứa không phải nghĩ đến Thịnh phu nhân mà là ông xã miễn phí, tâm tình tươi đẹp lúc này chắc chắn sẽ suy giảm mạnh.

Anh bạn nhỏ ngủ rất sâu, Tần Thi Nghi bế cậu nhóc trở về nhà, dưới sự trợ giúp của Tiểu Trương, nhẹ nhàng giúp cậu nhóc thay đồ ngủ. Lúc Tần Thi Nghi đặt con trai lên giường, cậu nhóc cũng không bị lăn lộn tỉnh, khuôn mặt nhỏ dán vào gối đầu cọ cọ, nặng nề ngủ tiếp.

Tần Thi Nghi cười, dịch chăn cho anh bạn nhỏ rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. Thấy Tiểu Trương ở phòng bếp rửa sạch hộp giữ nhiệt vừa mang về, Tần Thi Nghi liền dặn dò: "Tiểu Trương, buổi chiều không có việc gì, em thu dọn xong thì lên nghỉ một lát đi. Chiều nhớ xuống nấu cơm là được."

Tiểu Trương dần quen thuộc với Tần Thi Nghi, biết cô không phải kiểu chủ thích giày vò ngươi khác, lập tức không khách sáo, gật đầu cười nói: "Được, em đây liền trộm lười vậy."

"Em làm việc rất tốt, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lười biếng gì chứ." Tần Thi Nghi cười: "Chị đi ngủ đây, em ra ngoài nhớ đóng cửa cẩn thận nhé."

"Vâng ạ, chị Tần cứ an tâm ngủ đi." Tiểu Trương trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, liền quay đầu gọi lại Tần Thi Nghi, nhắc nhở; "À, đúng rồi chị Tần, ban nãy không phải anh Hoắc bảo chị về đến nhà thì nói với anh ấy một tiếng sao? Vừa trở về, chị mải lo chăm sóc Tiểu thiếu gia, chắc còn chưa nói với anh Hoắc."

Tuy rằng Tần Thi Nghi cảm thấy chờ Tiểu Hứa quay về, bọn họ có về nhà bình an hay không, Hoắc Lăng gặp Tiểu Hứa là sẽ biết, cô thông báo hay không thông báo chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Tiểu Trương cùng thịnh phu nhân, Tiểu Trương đã nhắc nhở, cô cũng không tiện từ chối, Tần Thi Nghi gật đầu nói: "Thiếu chút nữa thì chị quên mất, đợi chị nhắn cho anh ấy cái tin, không biết bây giờ anh ấy có bận không."

Tiểu Trương cười hì hì nói: "Nhìn chị Tần cùng anh Hoắc kết hôn rồi còn có thể ngọt ngào như vậy, em cũng muốn yêu đương."

Dạo gần đây Tần Thi Nghi thường xuyên bị trêu ghẹo, nên sẽ không vì chút trình độ này mà mặt đỏ. Đúng lúc di động ở trong túi, Tần Thi Nghi móc điện thoại ra một bên nhắn tin cho Hoắc Lăng, một bên đầu cũng không ngẩng lên trả lời: "Đi đi, nào có ai ngăn cản em."

Tiểu Trương lắc đầu, thâm trầm thở dài: "Có anh Hoắc châu ngọc ở phía trước, hiện tại những dung chi tục phấn khác đâu thể lọt vào mắt em. Haizzz, người xấu còn hám cái đẹp, em xứng đáng độc thân cả đời."

Tần Thi Nghi khẽ cười một tiếng, không nói chuyện. Tiểu Trương tính cách rộng rãi, ham vui, thích đùa giỡn, nhưng dù sao cũng là con gái, đều có lòng tự trọng, cô chung quy không thể thật sự phụ họa lời Tiểu Trương nói.

Tiểu Trương than thở xong, vẻ mặt lại hâm mộ nhìn Tần Thi Nghi: "Chị Tần, chị chắc chắn là người kiếp trước cứu vớt cả dải ngân hà, nên kiếp này mới gả cho người đàn ông tốt như anh Hoắc. Kỳ thật lúc em theo chị sang đây, trong lòng em đã làm tốt công tác chuẩn bị vỡ mộng. Dù sao dựa theo thông lệ quốc tế, ở trước màn hình càng nguỵ trang hoàn mỹ vô khuyết, ngầm (bí mật) nói không chừng càng biếи ŧɦái. Kết quả không ngờ ánh mắt em hoá ra tốt như vậy, thần tượng nam thần trong ngoài như một. Thậm chí sau khi tiếp xúc, sức quyến rũ từ nhân cách anh Hoắc còn bùng nổ mạnh hơn siêu sao cao cao tại thượng trên màn hình trước kia!"

"Càng quan trọng hơn là đỉnh đầu nhiều hào quang như vậy, anh Hoắc ngầm ngược lại không có điểm nào kiêu căng, đặc biệt khiêm tốn, phong độ, đối với chị Tần càng là dịu dàng săn sóc. Mỗi lần hai người đối diện, em ở bên cạnh xem đến mặt cũng phải đỏ..."

Rõ ràng đang ca tụng công đức của Hoắc Lăng, sao đột nhiên lại đem lửa đốt tới người cô rồi? Tần Thi Nghi xem Tiểu Trương càng nói càng hăng, liền hướng cô ấy làm mặt quỷ, có chút bất đắc dĩ: "Nào có khoa trương như em nói..."

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông di động đã vang lên, Tiểu Trương tay mắt lanh lẹ, thoáng liếc mắt thăm dò, biểu tình càng thêm đắc ý: "Xem đi, anh Hoắc đang làm việc đó. Nhận được tin nhắn chị Tần bình an, còn phải gọi điện thoại về, nam nữ trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt cũng không dính người như vậy đi?"

Tần Thi Nghi cầm di động cũng không đủ tự tin, nói cái gì đều không đúng, liền ra vẻ bình tĩnh liếc Tiểu Trương một cái: "Em vội đi, chị nhận điện thoại."

Nói xong, Tần Thi Nghi cầm di động chạy ra ban công.

"Vâng." Bởi vì Tiểu Trương trêu ghẹo một hồi, sau khi nhận điện thoại, câu đầu tiên Tần Thi Nghi nói chính là: "Không phải đang làm việc sao, còn có thời gian gọi điện thoại?"

"Phía trước chậm trễ một lát, giờ còn chưa đến lượt anh." Không hiểu tại sao lại thế này, vốn một cảnh rất đơn giản, mấy diễn viên lại vấn đề chồng chất, quay hơn nửa giờ còn chưa kết thúc. Đạo diễn tính tình càng lúc càng nóng, đã cầm loa ở bên cạnh gào thét. Hoắc Lăng vẫn luôn chờ đến lượt, cảm xúc ấp ủ tốt cũng đã biến mất, khó tránh khỏi hơi bực bội. Đúng lúc nhận được tin nhắn, không chút suy nghĩ liền gọi điện thoại qua. Nghe được giọng nói nhu hoà từ đầu kia điện thoại, tâm tình Hoắc Lăng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, mặt mày nhu hòa cầm di động đi ra ngoài, vừa vặn gặp Elissa dẫn theo người đại diện cùng trợ lý lại đây. Hoắc Lăng giống như chưa từng phát sinh bất kỳ xung đột gì, lịch sự hướng đối phương gật đầu ra hiệu.

Tâm tình Elissa vốn đang khó chịu, thấy Hoắc Lăng cầm di động vẻ mặt nhu hòa, giọng nói mềm nhẹ như là giữa tình nhân nói nhỏ, trong lòng càng thêm khó chịu, không chút nghĩ ngợi đem cà phê trong tay hắt lên người trợ lý, mắng: "Làm việc thế hả? Dám lấy loại cà phê hoà tan giá rẻ này ra đối phó tôi?!"

Nghe thấy giọng nữ bén nhọn phía sau, bước chân Hoắc Lăng cũng chưa dừng một chút, loại sự tình này ở đoàn phim cứ cách mấy ngày sẽ trình diễn một lần, đã tập mãi thành thói quen, Hoắc Lăng tiếp tục ấm giọng nói: "Buổi tối chắc anh sẽ trở về muộn, hai mẹ con không cần chờ anh, đi ngủ sớm một chút."

Tần Thi Nghi không biết nhạc đệm nhỏ ở đầu kia điên thoại, hỏi: "Buổi tối với ngày mai anh muốn ăn gì? Đồ ăn trong nhà không nhiều lắm, chờ ngủ trưa dậy, em tính dẫn Tiểu Kiệt đi siêu thị."

"Mua đồ em và Tiểu Kiệt thích ăn là được, anh không kén ăn."

Kén ăn đến nỗi khiến người người giận sôi, còn dám thản nhiên mặt dày nói loại lời này. Tần Thi Nghi trong lòng bật cười, nhưng không vạch trần Hoắc Lăng, chỉ cười nói: "Nếu anh không gọi món, em sợ mỗi ngày ăn tới ăn đi, chỉ có mấy món vậy thôi."

Tiểu Trương từng tiếp nhận khoá huấn luyện khẩn cấp của thím Lưu, nhưng mà thời gian ngắn, món Tiểu Trương có thể học không nhiều lắm. Thím Lưu liền liệt danh sách, đem những món Hoắc Lăng thích ăn dạy cô ấy. Nếu hiện tại Hoắc Lăng không gọi món, lấy tính cách của Tiểu Trương, chỉ sợ sẽ lặp đi lặp lại nấu mấy món kia.

Thật ra cô không kén ăn, chỉ là mỗi ngày ăn đi ăn lại mấy món, ai mà chịu nổi.

Hoắc Lăng nghe ra Tần Thi Nghi ý ở ngoài lời, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, anh liền gọi hai món."

***

Buổi tối hôm nay, quả nhiên theo như lời Hoắc Lăng nói, anh trở về thật sự rất muộn. Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt đều không biết anh trở về khi nào, sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Lăng đã sớm không ở nhà.

Thật ra Tiểu Trương biết Hoắc Lăng đi khi nào.

"Chưa đến bảy giờ anh Hoắc đã xuất phát, không hiểu đoàn phim bọn họ làm gì mà bắt đầu công việc sớm như vậy."

"Khẳng định là do đạo diễn yêu cầu." Tần Thi Nghi rửa mặt xong đi ra, bế con trai tới bàn ăn chuẩn bị ăn sáng, còn nhớ rõ quan tâm hỏi một câu: "Vậy anh ấy có ăn sáng không?"

"Em hầm cháo, hợp ăn sáng, chỉ là thời gian hơi vội, anh Hoắc mang đến phim trường ăn."

Tần Thi Nghi gật đầu, cầm quả trứng gà chậm rãi bóc vỏ, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Anh ấy có nói hôm nay để ai đi đưa cơm không?"

"Không nói ạ." Tiểu Trương lắc đầu, cười hì hì nói: "Cơm hộp tình yêu tốt nhất vẫn là do chị Tần đưa tới, anh Hoắc ăn sẽ ngon miệng hơn."

Tần Thi Nghi liếc mắt nhìn Tiểu Trương, coi nhẹ sư trêu chọc trong giọng cô ấy, nghiêm trang nói: "Thật ra chị muốn dẫn Tiểu Kiệt ra ngoài một chút, chả mấy khi đến nơi này một chuyến, chung quy không thể mỗi ngày đều chầu chực ở đoàn phim bọn họ đúng không? Bé trai vẫn nên ra ngoài thăm thú nhiều nơi thì tốt hơn."

Tần Thi Nghi tìm được cái cớ quá hoàn hảo, mười phần đường hoàng. Tiểu Trương cân nhắc, không thể không gật đầu: "Chị Tần nói đúng." Một lần hai lần là vợ chồng tình thú, nhiều người làm việc như vậy, chị Tần không cần mỗi ngày đều tới đảm đương nhiệm vụ em gái đưa cơm.

Tần Thi Nghi vốn đang có chút không đủ tự tin, không biết có nên biểu đạt thái độ với Hoắc Lăng hay không. Hiện tại thấy Tiểu Trương cũng mười phần tán thành, vậy chắc sẽ không hội báo việc nhỏ này với Thịnh phu nhân đâu nhỉ? Tần Thi Nghi trong lòng có chuẩn bị, khi điện thoại vang lên không bài xích giống như ngày thường, gần như là tiếng chuông vừa vang, cô liền lau khô tay, bay nhanh đến nhận điện thoại.

Tần Thi Nghi có người ủng hộ, cùng Hoắc Lăng hàn huyên vài câu, liền nói thẳng: "Giữa trưa anh bảo bọn Tiểu Hứa qua đây lấy cơm nhé? Lát nữa em định dẫn Tiểu Kiệt đi dạo nội thành, giữa trưa có lẽ không trở về ăn cơm."

Hoắc Lăng ngược lại không phản đối kế hoạch của Tần Thi Nghi, quan tâm hỏi: "Tự em dám lái xe sao? Muốn Tiểu Hứa đưa hai mẹ con em đi không?"

"Không cần đâu, tự em lái chậm là được." Tần Thi Nghi nói xong chính sự, mắt nhìn thấy con trai từ khi cô bắt đầu nhận điện thoại, ngay cả cơm cũng không ăn, chớp mắt to nhìn cô, Tần Thi Nghi cười nói: "Anh còn thời gian không? Tiểu Kiệt từ lúc ngủ dậy vẫn rầu rĩ không vui, không gặp anh nên rất thất vọng, muốn cùng anh nói chuyện vài câu."

Hoắc Lăng đồng ý, Tần Thi Nghi liền đưa điện thoại cho anh bạn nhỏ, còn mình cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Có thể do lời Tần Thi Nghi nói hồi sáng, hôm nay Hoắc Lăng cứ rảnh lại gọi điện thoại cho Tần Thi Nghi. Nhưng bởi vì anh quá bận, số lần gọi điện cho Tần Thi Nghi vô cùng hữu hạn, không có thời gian rảnh nói chưa được vài câu đã phải đi vội, nên không chậm trễ Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt đi dạo phố.

Hai mẹ con vượt qua một ngày vui vẻ, đi dạo phố, xem phim Disney, còn ăn trưa ở bên ngoài. Nếu không phải anh bạn nhỏ kiên trì phải đợi ba, Tần Thi Nghi đã mang cậu nhóc đi công viên giải trí chơi luôn rồi.

Chẳng qua tuy rằng không đi công viên giải trí, nhưng ngày hôm nay trôi qua rất phong phú. Anh bạn nhỏ ngồi trên xe vẫn còn chưa đã thèm tổng kết: "Bên ngoài chơi thật vui, phim cũng rất hay, chỉ có mỗi đồ ăn là không ngon bằng dì Tiểu Trương nấu."

Tần Thi Nghi cũng rất bất ngờ, giữa trưa hai mẹ con đến nhà hàng Tây, gọi bò bít tết lại sợ con trai không thích ăn. Tần Thi Nghi còn gọi thêm pizza cùng đồ ăn vặt, nghĩ thầm anh bạn nhỏ chắc sẽ thích đồ ăn vặt. Tuy rằng hơi dầu mỡ, nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa, ngược lại không cần quá lo lắng.

Không ngờ lúc ấy anh bạn nhỏ ăn uống vui vẻ, ăn xong lại cho bình luận như vậy.

Có điều anh bạn nhỏ không thích ăn thực phẩm rác linh tinh rối loạn, mà thích ăn cơm tử tế hơn, Tần Thi Nghi cũng rất vui mừng, cô cười nói: "Vậy lần sau ra ngoài chơi, sẽ nhờ dì Tiểu Trương chuẩn bị cơm hộp giúp chúng ta được không?"

Mắt anh bạn nhỏ sáng lấp lánh, mới vừa gật đầu, tiếng chuông di động lại vang lên.

Tần Thi Nghi không định nhấc máy, gọi cho cô tầm này ngoại trừ người nào đó ra thì không còn ai khác, nên trực tiếp chỉ huy anh bạn nhỏ: "Bảo bối, di động trong túi bên cạnh con, con giúp mẹ nhận điện thoại nhé."

Thịnh Dục Kiệt cũng đoán được là ai gọi tới, miệng nhỏ nở nụ cười tươi, nhanh chóng móc di động ra, chuyển kết nối điện thoại: "Ba~"

"Đi dạo phố, mua sắm, xem phim nữa ạ..." Anh bạn nhỏ đếm kỹ việc hôm nay trải qua, đại khái do đầu kia điện thoại hỏi bọn họ mua cái gì, anh bạn nhỏ trả lời vang dội: "Mẹ mua cái ghế mây đẹp lắm ạ. Về sau bày ở ban công, chúng ta có ngồi đó ngắm cảnh biển."

Hôm qua Tần Thi Nghi đứng ở ban công nghe điện thoại, cảm thấy cảnh quan ngoài ban công không tệ lắm, vốn là căn hộ hướng biển, mùa này hóng gió biển cũng khá hấp dẫn. Buổi sáng lúc đi dạo phố vừa vặn nhìn thấy có chỗ bán ghế mây, Tần Thi Nghi liền thanh toán, ghi địa chỉ để nhân viên công tác giao hàng đến tận nhà. Cứ tưởng tượng lúc rảnh rỗi, ôm con trai ngồi trên ghế mây, vừa hóng gió biển, vừa uống trà chiều, ngày trôi qua miễn bàn có bao nhiêu thích ý.

Hoắc Lăng nghe thanh âm mềm mại đáng yêu của con trai, biểu tình chậm rãi thả lỏng, dựa lưng vào sô pha. Cảnh hiện tại do nam chính một và nữ chính phối hợp diễn, anh ít nhất có hơn hai mươi phút nghỉ ngơi, nên mới trốn vào phòng nghỉ gọi điện thoại: "Mẹ con đâu?"

"Mẹ đang lái xe, nên không thể nhận điện thoại ạ."

Tần Thi Nghi nghe lời con trai nói, từ trong gương chiếu hậu cười tít mắt nhìn cậu nhóc một cái, bày tỏ ngợi khen.

Hoắc Lăng lại hỏi: "Lái xe? Hai mẹ con chuẩn bị trở về sao?"

Nghe thấy con trai trả lời khẳng định, Hoắc Lăng lại hỏi con trai đi chơi vui vẻ không? Còn nơi nào muốn đi không?

Anh bạn nhỏ trả lời: "Phải đợi ba cùng mẹ và con đi chơi công viên giải trí. Mẹ nói, sẽ nhờ dì Tiểu Trương chuẩn bị cơm hộp, như vậy chúng ta sẽ không cần ăn đồ ăn không ngon bên ngoài nữa ạ."

Tần Thi Nghi đang lái xe:...

Mẹ chỉ nói nửa câu sau thôi mà! Bảo bối à, không thể nói liên tiếp hai việc như vậy được, con có hiểu không?

Tần Thi Nghi bất đắc dĩ chán rồi thành bình tĩnh. Đối với chuyện con trai thường xuyên đào hố mình, Tần Thi Nghi đã nhận mệnh.

Thôi, dù con trai đào hố cô thế nào, thì chắc ông xã miễn phí cũng thừa biết, rốt cuộc ai mới là người suốt ngày tâm tâm niệm niệm muốn cả nhà cùng đi công viên giải trí.

"Được thôi." Hoắc Lăng sảng khoái đáp ứng nguyện vọng của con trai: "Cuối tuần sau ba rảnh, đến lúc đó cả nhà ta cùng đi ăn cơm dã ngoại."

Mắt anh bạn nhỏ sáng rực, lập tức gật đầu hoan hô: "Vâng ạ."

Hoắc Lăng nhẫn nại nói chuyện với con trai, mãi cho đến khi trợ lý qua đây gọi anh bắt đầu, hai ba con mới lưu luyến không rời tắt điện thoại. Bên này xe cũng tới chung cư, Tần Thi Nghi lái xe vào hầm đỗ xe, rồi dắt anh bạn nhỏ lên thang máy.

Thời gian có Thịnh Dục Kiệt làm bạn luôn trôi qua rất mau và còn rất phong phú. Nháy mắt lại một ngày qua đi.

Hoắc Lăng khôi phục trạng thái làm việc, lấy quy luật sinh hoạt và nghỉ ngơi của hai mẹ con, cứ tính là ở dưới cùng một mái hiên, cũng rất khó chạm mặt.

Đêm nay, trước khi Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt chuẩn bị ngủ, Hoắc Lăng vẫn như cũ không thể trở về sớm. Tần Thi Nghi cảm thấy trạng thái như vậy không thể tốt hơn.

Thịnh Dục Kiệt mặc áo ngủ ngồi ở đầu giường, không chịu đi ngủ. Đương nhiên anh bạn nhỏ không thừa nhận là mình cáu kỉnh, chỉ là cậu nhóc cảm thấy mình chưa buồn ngủ thôi. Tần Thi Nghi rất kiên nhẫn, cô tắt hết tất cả đèn trong ngoài phòng, chỉ dư lại mỗi bóng đèn ngủ mờ nhạt ở đầu giường, tắt xong cô ngồi xuống bên cạnh con trai, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc cả ngày không gặp được ba nên có vẻ mất mát lên, an ủi: "Bảo bối, ba con phải làm việc, nỗ lực kiếm tiền để chúng ta chi tiêu, con đừng buồn được không? Hơn nữa ba con đã hứa cuối tuần rảnh sẽ chơi với con cả ngày đó. Bảo bối thông cảm cho ba nhé?"

Anh bạn nhỏ nghe vậy, rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn Tần Thi Nghi: "Vậy ngày mai chúng ta lại đi đưa cơm cho ba được không ạ?"

Mắt Tần Thi Nghi lóe lóe, cười nói: "Nếu đi đưa cơm cho ba, mẹ sẽ không có thời gian dẫn bảo bối ra ngoài chơi, bảo bối quyết định chưa?"

Anh bạn nhỏ không hề nghĩ ngợi trả lời: "Thời gian chơi còn rất nhiều, không thiếu mấy ngày này."

Lời nói như ông cụ non vậy, lại từ trong miệng thanh niên sáu tuổi tuôn ra. Tần Thi Nghi cười xoa đầu con trai, dịu dàng nói: "Thế sáng mai chúng ta hỏi ba con một chút, xem chúng ta có thể đi đưa cơm hay không nhé?"

Anh bạn nhỏ ngơ ngác nhìn Tần Thi Nghi: "Vì sao không thể ạ?"

"Bởi vì công việc của ba con rất đặc thù, nếu mỗi ngày chúng ta đều tới chỗ ba con, sợ sẽ ảnh hưởng tới công việc của mọi người."

"Dạ." Thịnh Dục Kiệt rầu rĩ không vui gật đầu.

Trong lòng Tần Thi Nghi không nỡ nhìn con trai thất vọng, ngoài miệng vẫn nói: "Nếu thỉnh thoảng đi đưa cơm, chắc hẳn ba con sẽ đồng ý. Chúng ta ngủ sớm một chút, ngày mai mới có thể dậy sớm cùng ba con nói chuyện này, đúng không nào?"

Thịnh Dục Kiệt không nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng vẫn nghe theo lời mẹ khuyên bảo, ngoan ngoãn ngủ.

Chỉ là Tần Thi Nghi không ngờ tới, buổi sáng ngày hôm sau lúc nhận điện thoại của Hoắc Lăng, không đợi cô mở miệng hỏi bọn họ có tiện đến thăm ban không? Hoắc Lăng đã kêu bọn họ đến phim trường chơi.