Tần Thi Nghi vốn tưởng rằng đêm nay cô nhận được kinh hãi, chắc chắn sẽ rất khó ngủ. Kết quả cô vừa dính lên giường liền ngủ mất, tuy rằng cả đêm giấc mơ hỗn loạn, nhưng ít ra vẫn ngủ một mạch đến hừng đông, coi như không tồi.
Chẳng qua tuy cô đã tỉnh giấc, nhưng cậu nhóc trong ngực còn chưa có động tĩnh. Tần Thi Nghi cũng không định rời giường, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, cân nhắc về giấc mơ đêm qua.
Bình thường Tần Thi Nghi ngủ rất ngon, gần như rất ít khi nằm mơ, huống chi là giấc mơ mà mơ xong ngày hôm sau tỉnh dậy ấn tượng vẫn còn rõ ràng, lại càng hiếm.
Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất một lần hồi học cao trung (cấp 3) là cô mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ quái. Trong mơ, cô thấy mình đang đứng ở góc đường xa lạ, mờ mịt nhìn đường phố phồn hoa, xe như nước chảy. Cô đứng ở bên đường, lạc lõng không biết theo ai. Lúc ấy Tần Thi Nghi còn chưa tới thành phố lớn đi học, nơi xa nhất, phồn hoa nhất mà cô từng tới chẳng qua là trường cao trung ở huyện. Khu vực huyện nhỏ tuyến mười tám xa xôi, so với thành phố phồn hoa nhất cả nước, đương nhiên là cách biệt một trời một vực.
Tần Thi Nghi cảm thấy có khả năng do mình xem TV từng nhìn thấy thành phố lớn phồn hoa, lòng sinh hâm mộ, mới mơ như vậy.
Một thiếu nữ sống trong núi, chưa từng rời xa nhà. Trong mơ, Tần Thi Nghi vẫn lúng túng như cũ, muốn lang thang đi dạo không mục tiêu, nhưng chỉ nhìn dòng xe cộ trên đường cái thôi cô đã run bần bật, đứng dưới cột đèn xanh đèn đỏ cũng không dám một mình đi qua, ngơ ngác nhìn đèn xanh chuyển sang đỏ, đèn đỏ chuyển sang xanh, không dám nhúc nhích, phảng phất như đang đứng giữa trời đất hoang vu.
Biểu hiện của Tần Thi Nghi biểu quá khác thường. Trong mơ, nam sinh đứng ở bên đường hỗ trợ chỉ huy giao thông cũng không nhìn nổi, đối phương đội mũ đỏ, cánh tay đeo vải đỏ, trên tay còn vung lá cờ nhỏ màu đỏ, vừa nhìn liền biết là tình nguyện viên. Mở miệng lưu loát dùng giọng Bắc Kinh hỏi cô muốn đi đâu.
Chỉ là ở nơi huyện nhỏ Tần Thi Nghi sống không có tình nguyện viên như vậy, cô nào dám đáp lời người xa lạ. Vốn trông gà hoá cuốc, cô nhìn thấy nam sinh xa lạ tiến lại đây, thì lập tức hoảng sợ, cho rằng đối phương muốn đuổi cô đi, chưa nghe rõ nam sinh nói gì, đã hoang mang rối loạn vội vàng bước lên vạch kẻ đường. Nhưng mà đúng lúc đó đèn đỏ chuyển sang xanh, xe ô tô dồn dập khởi động chạy tới. Tần Thi Nghi không chú ý, thiếu chút nữa thì xông vào dòng xe cộ, vẫn may là cánh tay bị người khác tóm, mới tránh được bi kịch phát sinh.
Kỳ thật lúc ấy Tần Thi Nghi cũng nghĩ thông suốt, nói không chừng cô bị xe đâm sẽ tỉnh giấc, không cần tiếp tục cảm nhận loại cảm giác đứng ở nơi xa lạ, lâm vào cảnh tứ cố vô thân, cảm xúc mờ mịt.
Được người khác cứu, theo lễ phép Tần Thi Nghi tự nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn về phía người cứu cô, muốn tỏ vẻ cảm ơn. Chẳng qua cô đứng ở giao lộ lâu như vậy, cũng không biết nam sinh này từ nơi nào xuất hiện, hơn nữa lớn lên rất đẹp trai.
Ngay cả hiện tại, khi nhớ tới mặt nam sinh Tân Thi Nghi vẫn có cảm giác hơi mơ hồ, nhưng mãi nhớ rõ cảm giác kinh tâm động phách ngay lúc đó như xưa. Thiếu nữ từ trong núi ra, chưa hiểu việc đời, càng chưa gặp qua nam sinh nào lớn lên đẹp trai như vậy, so với minh tinh trên TV còn đẹp trai hơn, có lẽ thêm cả lòng biết ơn với nam sinh, nên đến nay Tần Thi Nghi vẫn cảm thấy đối phương đẹp trai không giống người thường.
Là một thiếu nữ đang tuổi tuổi dậy thì, Tần Thi Nghi cảm thấy nam sinh quả thực giống hệt thiếu niên đẹp trai từ truyện tranh bước ra, kinh diễm tột đỉnh. Cũng không nhịn được mỗi ngày so sánh bạn cùng bàn với nam sinh đẹp trai, cô phát hiện hai nam sinh đúng là khác nhau một trời một vực.
Quả nhiên thành phố lớn phồn hoa, tùy tiện chạy ra một nam sinh nhiệt tình, lớn lên liền đẹp kinh hồn.
Tần Thi Nghi rơi vào rung động, cũng là lúc cô quyết định muốn nỗ lực học hành, thi vào đỗ vào trường đại học ở thành phố lớn, tốt nhất là có thể định cư luôn ở đây, biến thành một người hiểu rõ việc đời — Trước đó, Tần Thi Nghi đọc sách không có mục tiêu quá lớn, chỉ hy vọng thi đỗ một trường đại học, về sau nỗ lực kiếm tiền giúp ba mẹ trải qua cuộc sống tốt nhất mà thôi.
Hơn nữa nam sinh nhiệt tình chẳng những lớn lên đẹp, tính cách cũng đặc biệt tốt, có lẽ vì tránh cho Tần Thi Nghi xấu hổ, nên không có tiến lên chất vấn hay là giáo huấn, mà giống như thân quen hỏi cô muốn đi đâu.
Tần Thi Nghi không nhớ rõ lúc ấy mình trả lời thế nào, có lẽ cô mờ mịt, căn bản không trả lời vấn đề này. Dù sao cuối cùng, cô đi theo nam sinh băng qua đường cái, đi đến một khu vườn trường gần đó. Khu vườn trường ở thành phố vẫn như cũ, bỏ xa huyện nhỏ của bọn họ thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt: Sân thể dục rộng lớn, mặt cỏ trống trải, hồ nước tĩnh lặng, bóng râm rừng cây cùng đình nghỉ, liễu rủ xuống cầu hình vòm,... Tất cả tạo nên bức tranh phong cảnh duyên dáng, làm Tần Thi Nghi không nhìn kịp.
Sau đó, Tần Thi Nghi tiếp tục đi theo nam sinh. Lần đầu tiên trong đời cô đi tàu điện ngầm, lần đầu tiên trong đời ở rạp chiếu phim xem xem điện ảnh. Cuối cùng, không nhớ rõ bọn họ tách ra lúc nào, nhưng trải qua một màn này, những cảnh trong mơ thật sự giống như xem phim điện ảnh, mỗi cảnh tượng, đều khắc sâu trong đầu Tần Thi Nghi.
Trong mơ, tuy rằng Tần Thi Nghi luôn nhắc nhở mình đang nằm mơ, nhưng kỳ thật cô lại mờ mịt cảm nhận được sự chân thật. Ít nhất thời điểm nam sinh cầm cánh tay cô, lòng bàn tay rất ấm áp, khi ánh mắt nam sinh nhìn sang, mặt cô cũng nóng bỏng. Tất cả giống như hiện thực, sau khi Tần Thi Nghi tỉnh dậy, ấn tượng đối với cảnh trong mơ rõ ràng ngoài dự đoán, có thể coi sự việc phát sinh trong mơ là hồi ức, cô gặp được người trong mộng.
Giấc mơ kia rõ ràng mà chân thật, khiến Tần Thi Nghi hỗn loạn cả một ngày, dùng một cậu để hình dung thì giống như Trang Chu mộng điệp (*). Sau khi tỉnh dậy thỉnh thoảng Tẩn Thi Nghi lại buồn bã, không phân biệt rõ hiện tại là giấc mơ hay là hiện thực.
Thẳng đến mấy ngày sau, dưới áp lực học tập bận rộn, Tần Thi Nghi mới dần dần đem chuyện này dứt khoát bỏ qua.
Chẳng qua giấc mơ như vậy, sau này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Tần Thi Nghi thêm lần nào nữa. Tuy rằng cô hơi mất mát, nhưng về phương diện khác, chính cô cũng cảm thấy cứ mãi mơ một giấc mơ hỗn loạn không rõ ràng, đến nơi cả đời chưa từng đặt chân qua vài lần nữa, có lẽ cô thật sự sẽ không có cách phân biệt.
Bởi vì quá tốt đẹp, nên dễ dàng dẫn người say mê trong đó.
Nhưng mà, khiến Tần Thi Nghi không giải thích được chính là đêm qua cô bỗng nhiên mơ lại giấc mộng mấy năm trước!
Cùng một giấc mơ, cách nhiều năm mơ lại, làm Tần Thi Nghi có cảm giác không biết theo ai. Lúc này đây, cô ở cảnh trong mơ không phải mờ mịt, mà là tỉnh táo vượt qua mờ mịt.
Thực tế, có lẽ trước đây đã trải qua một lần. Đêm hôm qua trong lúc ngủ mơ, Tần Thi Nghi không hề hỗn loạn, cô phân biệt rõ là bản thân đang nằm mơ. Đương nhiên cũng có thể xác định cảnh trong giấc mơ đêm hôm qua giống hệt cảnh trong giấc mơ mấy năm trước như đúc, nơi xưa không có bất kỳ điều gì thay đổi.
***
Đối với giấc mơ lúc trước tạo động lực và chỉ hướng cho Tần Thi Nghi, đến hiện tại sau vài năm, sức ảnh hưởng vẫn lớn như cũ, có thể xem như thay đổi quỹ đạo cuộc sống của Tần Thi Nghi. Bởi vì trước khi mơ giấc mơ này, ước mơ lớn nhất của Tần Thi Nghi chỉ là thi đỗ một trường đại học thuộc tỉnh mình sống. Nếu năm đó Tần Thi Nghi thật sự đến tỉnh học, có lẽ cô sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn hiện tại, cô vẫn sẽ Dương Dung một nghèo hai trắng, bôn ba vì cuộc sống, có lẽ cô sẽ không có hạnh phúc hiện tại, nhưng ít ra đó là cuộc sống của chính cô, cô không cần từng giờ từng phút cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, giống như cô chính là kẻ trộm. Tất cả những gì hiện tại cô có được đều do trộm từ chỗ nguyên chủ tới đây. Không, cũng không thể xem như cô có được, tất cả đều là đồ của nguyên chủ. Cô chẳng qua vì chuộc tội, nên mới thử tiếp nhận tất cả, thử gánh vác tránh nhiệm nguyên chủ nên gánh vác, thử đối mặt với hiện trạng cô và nguyên chủ đều không thích.
Tần Thi Nghi không muốn mình hối hận vì quyết tâm lựa chọn tới thành phố lớn. Ngay tại thời điểm mẫm cảm này, bỗng nhiên mơ thấy giấc mơ bắt đầu tất cả năm đó, khó tránh khỏi khiến cô có chút khó tiêu tan, phảng phất như ám chỉ điều gì đó, lại không bắt được manh mối.
Chẳng qua Tần Thi Nghi lâm vào trầm tư chưa lâu lắm, thì một bàn tay nhỏ mềm ấm, không hề báo trước bò lên trên gương mặt cô, phủ lên đôi mắt mờ mịt thất thố của cô.
"Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?" Bên tai Tần Thi Nghi vang lên giọng nói mềm mại đáng yêu. Trong giọng nói mang theo đầy ắp sự quan tâm, còn ẩn chứa một tia kinh hoảng không dễ phát hiện.
Anh bạn nhỏ ngủ một giấc dậy, phát hiện mẹ mình biểu tình phức tạp, trong ánh mắt vô thần còn một mảnh ướŧ áŧ, bộ dạng muốn khóc không khóc được. Cậu nhóc bị doạ sợ cũng rất bình thường.
Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay nhỏ phủ trên mắt mình, Tần Thi Nghi mới đột nhiên hoàn hồn, phát hiện khóe mắt mình có chút ướŧ áŧ, cô mím môi, nhanh chóng sắp xếp tâm tình phức tạp. Tần Thi Nghi kéo bàn tay nhỏ từ trên mắt mình xuống, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Thịnh Dục Kiệt hiếm khi có chút nôn nóng, trước khi mẹ trả lời đã không nhịn được lại hỏi thêm một câu: "Mẹ mơ thấy ác mộng sao?"
"Đúng vậy." Lúc này Tần Thi Nghi mới mở miệng, cằm cọ lên mặt anh bạn nhỏ, sâu kín nói: "Mẹ mơ thấy mình đánh mất bảo bối, nên có điểm sợ hãi."
Thịnh Dục Kiệt nghe vậy miệng nhỏ nửa há, lại nhẹ nhàng thở ra, cơ thể nhỏ áp sát về phía mẹ mình, bàn tay nhỏ còn lại không bị mẹ nắm, học dáng vẻ người lớn, vụng về vỗ lưng mẹ, an ủi: "Chỉ là nằm mơ mà thôi, mẹ đừng sợ hãi, Tiểu Kiệt vẫn luôn ở cạnh mẹ."
Tính cách Tần Thi Nghi vốn không phải đa sầu đa cảm, bây giờ được con trai dụng tâm an ủi như vậy, cảm xúc ấm áp lấp đầy toàn bộ l*иg ngực, không nhịn được ôm chặt anh bạn nhỏ vào ngực, khẽ cười nói: "Hứa nhé, bảo bối phải luôn ở cạnh mẹ đấy."
Vành tai Thịnh Dục Kiệt đỏ hồng, lại kiên định gật đầu: "Vâng ạ!"
Tần Thi Nghi được con trai an ủi dăm ba câu, liền hoàn toàn bỏ qua sự tình trong giấc mơ — Là ngẫu nhiên cũng tốt, là biểu thị cho điều gì cũng tốt. Tóm lại, nên tới vẫn phải tới, trải qua sự kiện tai nạn giao thông, tìm được đường sống trong chỗ chết, Tần Thi Nghi hiểu rõ hoặc có thể nói là thấy rõ một số sự tình, có vài việc trốn không xong, dứt khoát bỏ qua một bên, sống tốt cuộc sống của mình, làm việc mình muốn làm. Như vậy, đợi một ngày thực sự có điều ngoài ý muốn xảy ra, bản thân sẽ không tiếc nuối và hối hận, có thể thản nhiên tiếp nhận điều ngoài ý muốn, có thể chính diện đối mặt và hướng tới tương lai.
Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt bị mẹ ôm rất chặt, thời gian dài cũng khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng, giọng nói nho nhỏ đánh gãy suy nghĩ của mẹ cậu nhóc, hỏi: "Mẹ ơi, mấy giờ rồi ạ?"
"Mẹ cũng không biết." Tần Thi Nghi hoàn hồn, mắt mờ mịt nhìn phòng ngủ, trong phòng treo rèm tối màu, tối hôm qua cô kéo rèm kín cửa sổ, nên không một tia sáng nào lọt vào được. Phòng ngủ tối tăm, tầm mắt mơ hồ, Tần Thi Nghi rất khó đoán sắc trời hiện tại, cô vội vàng nói: "Bảo bối đợi chút, để mẹ lấy di động xem."
Nói xong, Tần Thi Nghi rốt cuộc buông lỏng cậu nhóc trong ngực ra, vươn người sang phía tủ đầu giường tìm di động.
Thịnh Dục Kiệt vốn dĩ chỉ tìm cớ để mẹ cậu nhóc hoàn hồn, ngược lại cũng không nóng nảy, ngoan ngoãn nằm về gối của mình, không chớp mắt nhìn mẹ.
Tần Thi Nghi sờ đến di động, vừa thấy thời gian cũng kinh ngạc: "Tám giờ rưỡi, bảo bối chúng ta ngủ lâu thật đó!"
Thịnh Dục Kiệt nghe vậy thì mở to hai mắt nhìn, vì bản thân ngủ nhiều mà cảm thấy xấu hổ. Cậu nhóc không giống mẹ, lúc ở trên máy bay cậu nhóc đã ngủ rất ngon, tới chỗ ba lại theo mẹ lên giường ngủ bù, tương đương với hai ngày ngủ mấy chục tiếng đồng hồ.
Anh bạn nhỏ từ nhỏ đã được dạy phải chăm chỉ, cần cù, biết tự kiềm chế, đối với chuyện bản thân thình lình xảy ra "Lười biếng", cậu nhóc thấy hơi khó xử.
Tần Thi Nghi bật đèn đầu giường, nhìn thấy dáng vẻ anh bạn nhỏ mất mát, cô nhịn ý cười, vuốt đầu anh bạn nhỏ an ủi: "Không phải bảo bối lười, bôn ba mười mấy giờ, mệt mỏi là bình thường. Hai ngày này nghỉ ngơi tốt, là con có thể bắt đầu làm việc và nghỉ ngơi bình thường."
Ngược lại Thịnh Dục Kiệt không phải xấu hổ vì điểm này, cậu nhóc có chút mất mát hỏi: "Dậy muộn như vậy, chắc chắn ba không còn ở nhà nữa đúng không ạ?"
Anh bạn nhỏ cúi đầu hỏi, cho nên không nhìn thấy ánh mắt mẹ mình ý cười chợt nở rộ.
Tần Thi Nghi nghĩ đến ông xã miễn phí làm việc và nghỉ ngơi đúng chuẩn thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cả chó. Cô liền không nhịn được vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ một phen, đồng thời vì chính mình cảm thấy may mắn. Ngày hôm qua cô không có cách nào, thay đổi chênh lệch múi giờ khó tránh khỏi thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, nhưng bắt đầu từ hôm nay trở đi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ hoàn toàn khác biệt, sống chung dưới cùng một mái hiên, cũng chưa chắc đã chạm mặt nhau.
Chẳng qua Tần Thi Nghi sẽ không để bánh bao nhỏ đang mất mát nhìn ra cô cảm thấy may mắn, nên chỉ có thể cố gắng đè nén khoé miệng đang cong lên xuống, làm ra vẻ thất vọng, miễn cưỡng an ủi anh bạn nhỏ: "Cài này... Cũng không nhất định, nói không chừng ba con còn đang ngủ đấy. Nếu không vì sao mẹ con mình không nghe thấy động tĩnh gì?"
Nghe vậy mắt anh bạn nhỏ sáng rực lên, ngẩng đầu vui vẻ nhìn mẹ: "Thật vậy chăng? Ba còn ở nhà ạ?"
Tần Thi Nghi miễn cưỡng che dấu lương tâm gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, lại thấy sắc mặt anh bạn nhỏ thay đổi, rầu rĩ không vui lắc đầu: "Chú Ngô đã nói, mỗi ngày ba phải bắt đầu làm việc từ lúc sáu giờ. Chắc chắn do ba đi sớm quá, nên mẹ và con mới không nghe thấy động tĩnh."
Con trai không dễ lừa gạt, Tần Thi Nghi dứt khoát không cùng cậu nhóc tiếp tục dây dưa đề tài này, liền chuyển câu chuyện, an ủi nói: "Bảo bối hiếm khi qua đây một chuyến, ba dù thế nào cũng muốn bớt thời gian ở cạnh con. Nói không chừng mấy ngày tới ba con sẽ sắp xếp thời gian thôi, sau này luôn có cơ hội ở chung."
Lời này của Tần Thi Nghi ngược lại không phải hoàn toàn là lừa gạt Thịnh Dục Kiệt, cô xem dáng vẻ ông xã miễn phí tối hôm qua, đối với con trai và bà xã đều rất quan tâm. Dù là người đàn ông cuồng công việc, bà xã và con trai sang đây thăm, kiểu gì cũng phải rút thời gian ra tỏ vẻ. Suy cho cùng, mẹ con cô ở đây tận mười ngày nửa tháng, chứ không phải chỉ ở một hai ngày liền đi.
Thịnh Dục Kiệt là anh bạn nhỏ hiểu chuyện, Tần Thi Nghi giảng đạo lý cho cậu nhóc xong, tuy rằng anh bạn nhỏ vẫn còn có chút rầu rĩ không vui, nhưng cũng đã được khuyên nhủ, ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại đáng yêu nói: "Con muốn ba đi công viên giải trí với chúng ta!"
"Con còn nhớ rõ việc này hả?" Tần Thi Nghi có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy con trai mình chờ mong chuyện này như vậy, cô vỗ đầu con trai, không thể không nhắc nhở cậu nhóc một câu: "Vậy bảo bối phải nhớ nói với ba con trước. Nói cách khác, chỉ sợ ba con không thể lập tức sắp xếp được thời gian để đi chơi lâu vậy được."
Cứ sớm nhắc nhở con, ông xã miễn phí có thể sắp xếp thời gian hay không, vậy không phải việc của cô.
Anh bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu, chắc hẳn đã ghi tạc trong lòng.
Tần Thi Nghi thấy con trai bớt ỉu xìu, lập tức cong khoé môi, cười tủm tỉm nhào lên, trêu đùa nói: "Để mẹ sờ thử dưa hấu lớn nào... Ôi, sao biến thành bẹp lép rồi?"
Thịnh Dục Kiệt vội vàng dùng đôi tay ôm lấy bụng, bị mẹ đùa quanh, cũng nhịn không được cười ha ha ha ra tiếng, giọng trẻ con mang vị sữa nói: "Đói bẹp ạ!"
"Ôi, anh bạn nhỏ thật là đáng thương nha!" Tần Thi Nghi cười tủm tỉm bế con trai lên: "Được rồi, rời giường thôi, đi đem dưa hấu nhỏ đói bẹp dí bổ sung trở về nào!"
Tần Thi Nghi bế Thịnh Dục Kiệt, hai mẹ con cười đùa ra khỏi phòng ngủ. Nhưng mà Tần Thi Nghi trăm triệu không ngờ tới, lúc này đây cô cư nhiên thất sách!
Người đàn ông cô vốn dĩ cho rằng sớm nên rời khỏi nhà, lúc này cư nhiên ngồi ở bàn ăn, cúi đầu đùa nghịch bữa sáng trên bàn, vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, ánh mắt chuyển theo sang đây.
Người đàn ông ngồi ngược sáng, trên mặt nở nụ cười đúng lúc ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào nhà. Dường như sườn mặt anh được đánh lên vòng sáng, đẹp rối tinh rối mù, giọng nói cũng dịu dàng trong suốt: "Dậy sồi sao? Anh còn đang nghĩ xem nếu hai mẹ con vẫn chưa dậy, anh có nên đi gõ cửa gọi hai người dậy hay không đây."
Mặt Tần Thi Nghi đầy kinh ngạc, quên cả che dấu, buột miệng thốt lên: "Sao anh còn chưa đi làm?!"
Nói xong, Tần Thi Nghi cũng ý thức được giọng điệu của mình quá gấp không chờ nổi, cô vội vàng sửa miệng, nặn ra nụ cười giải thích: "Em... Ý em là, công việc của anh tương đối quan trọng, đừng vì mẹ con em mà chậm trễ chính sự."
Hoắc Lăng nhướn mày, vẻ mặt cười đến là chân thành. Rốt cuộc là ảnh đế, so với nụ cười Tần Thi Nghi miễn cưỡng nặn ra tất nhiên đẹp hơn nhiều, nụ cười phối hợp với giọng điệu dịu dàng, nói: "Thi Nghi quan tâm anh như vậy, mọi chuyện đều vì anh suy nghĩ, thật đúng là khiến người ta cảm động... Chẳng qua."
Nói đến đây, Hoắc Lăng lại xoay chuyển chủ đề, cười nói: "Lần đầu tiên hai mẹ con đến đây. Buổi sáng ngày hôm qua, không có thời gian ra sân bay đón, lòng anh rất băn khoăn. Vốn định buổi tối tính toán kết thúc công việc sớm một chút, trở về với hai người, nhưng nhất thời xảy ra vấn đề, nên đành đi tìm đạo diễn điều chỉnh một chút. Suất diễn gần đây của anh đều tập trung vào buổi chiều và buổi tối, có thể dành ra thời gian nửa ngày ở cùng hai người."
Tần Thi Nghi càng bị lời này anh khiến cho hoảng sợ: "Gần... Gần đây?" Nói xong công viện bận rộn không rút ra được mà, có thể đảm bảo giữ lời hứa hay không!
"Ừ." Ánh mắt Hoắc Lăng lóe lóe, mắt đào hoa tràn ra gợn sóng nhè nhẹ: "Kỳ thật cũng chỉ điều chỉnh khoảng hai ngày, còn vài cảnh diễn nữa phải quay buổi sáng, thật sự không có biện pháp mỗi ngày đều rút bớt thời gian."
"Ha ha." Tần Thi Nghi đã không cười nổi, biểu tình này của ông xã miễn phí hình như cô từng gặp qua. Cô nhớ rõ tối hôm qua mình cũng nhìn thấy, vậy có thể khẳng định đoạn đối thoại vừa rồi là anh cố ý. Rõ ràng tối hôm qua anh có thể nói chuyện này với hai mẹ con cô, nhưng lại cố tình kéo dài tới hôm nay, chính là vì muốn xem diễn đi? Vừa nãy cố ý trả lời mơ hồ không rõ, chắc hẳn cũng là vì muốn xem diễn đi?
Chẳng qua Tần Thi Nghi đã dự tính trước, cô sớm cảm thấy ông xã miễn phí chính là quỷ súc, nên không có gì ngoài ý muốn. Cô càng để ý chuyện đột nhiên có nhiều thời gian ở chung hơn, đó mới gọi là muốn mạng người. Tần Thi Nghi chịu đủ đả kích, còn phải duy trì nụ cười, miễn cưỡng trả lời: "Vậy, thật vất vả cho anh..."
Hoắc Lăng vẫn như cũ, cười dịu dàng như nước, dáng vẻ cứ như cảm động lắm: "Thi Nghi đừng lo lắng, anh sẽ chú ý cơ thể."
Mẹ nó! Ai thèm lo lắng cho anh! Tần Thi Nghi muốn mở miệng văng tục.
Anh bạn nhỏ trong ngực cô miễn cưỡng ngoan ngoãn một phút đồng hồ. Cuối cùng không chịu cô đơn, thấy mẹ chỉ lo đứng ở cửa cùng ba nói chuyện phiếm, cậu nhóc liền tự lực cánh sinh, trượt từ trong ngực mẹ xuống dưới, vui mừng nhào đến bên cạnh ba. Lời cậu nhóc nói ra càng khiến Tần Thi Nghi muốn chui xuống hố: "Quả nhiên mẹ đoán không sai, ba thật sự có thể rút thời gian để ở cạnh con và mẹ!"
"Thì ra mẹ con đã sớm đoán được sao? Ba vốn định cho hai người một bất ngờ đấy." Hoắc Lăng khom lưng bế con trai lên. Tuy rằng đang nói chuyện với con trai, nhưng ánh mắt lại cười như không cười nhìn Tần Thi Nghi.
Thịnh Dục Kiệt vui vẻ gật đầu, nói câu tổng kết: "Vẫn là mẹ hiểu ba!"
Tần Thi Nghi nghe được lời này, quả thực muốn kéo con trai qua đây giáo dục một trận, cái gì gọi là mẹ hiểu ba? Cô chẳng qua chỉ suy đoán dựa theo nhân chi thường tình mà thôi, bảo bối không cần nói bậy, khiến người ta hiểu lầm thì làm sao giải thích rõ!
Có đứa con trai hố mẹ quá giỏi, Tần Thi Nghi cũng bó tay bất lực. Cố tình lúc này cả hai cha con đều không nhìn cô, chính cô cũng không tiện □□ đi giải thích, nếu không nghe càng như lạy ông tôi ở bụi này.
Hoắc Lăng nhìn con trai mỉm cười, Thịnh Dục Kiệt lại nghĩ tới lời mẹ cậu nhóc nói, nên kéo tay áo của ba, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Bao giờ ba cùng con và mẹ đi công viên giải trí? Mẹ nói một nhà ba người cùng đi mới hạnh phúc, muốn con hỏi ý kiến ba trước, vậy ba mới có thể rút thời gian."
"Đi công viên giải trí sao?" Đáy mắt Hoắc Lăng thật sự hiện ra một tia khó xử, giương mắt nhìn bà xã không có chỗ dung thân đứng bên cạnh, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, nói: "Khả năng sẽ phải chờ rất nhiều ngày, để ba ba chuẩn bị một chút, được không?"
Ánh mắt Thịnh Dục Kiệt sáng lên, từ nhỏ trưởng bối đã giáo dục cậu nhóc phải biết
giữ lời hứa. Giờ nếu ba đồng ý, sự tình coi như quyết định xong, sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày không quan hệ. Anh bạn nhỏ thấu hiểu lòng người gật đầu, còn thuận tiện giúp đỡ Tần Thi Nghi biểu lộ thái độ: "Con và mẹ đều có thể chờ, đúng không mẹ?"
Nói xong, Thịnh Dục Kiệt ở trong ngực ba cậu nhóc quay người, ánh mắt chờ mong nhìn mẹ. Hoắc Lăng cũng thuận thế ngẩng đầu nhìn sang.
Tần Thi Nghi bị hai cha con nhìn đến mặt cứng đờ, nhưng mà vẫn phải duy trì mỉm cười, nghẹn khuất gật đầu: "Ha ha... Bảo bối nói không sai."
Nụ cười trên mặt cậu nhóc càng thêm sáng lạn.
Tần Thi Nghi cũng chỉ có thể bất chấp tất cả, con trai cứ vui vẻ là tốt rồi.
Bên kia, Hoắc Lăng vừa bế con trai chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt, vừa quay đầu lại nói với Tần Thi Nghi: "Thi Nghi cũng tới rửa mặt chung đi, đợi lát nữa đồ ăn liền nguội."
Tần Thi Nghi vốn dĩ muốn tìm cớ từ chối, cậu nhóc trong ngực Hoắc Lăng lại kịp thời xoay người qua, mặt đầy chờ mong nhìn cô, nói: "Mẹ cùng rửa mặt chung thôi."
"... Được." Tần Thi Nghi nghĩ, ngày thường cô đều cùng anh bạn nhỏ rửa mặt chung. Hôm nay đột nhiên từ chối, cô chỉ sợ không cẩn thận chọc đến nội tâm mẫn cảm của anh bạn nhỏ. Tần Thi Nghi đành
không tình nguyện đi theo vào phòng tắm, lại một lần chửi thầm người nào đó không đáng tin cậy, giàu như vậy mà không tìm nhà nào tử tế một chút mà ở, nhà có hai phòng tắm có phải vừa tốt, vừa tiện lợi không!
Nhưng mặc kệ Tần Thi Nghi chửi thầm thế nào, hiện trạng vẫn không thay đổi được Cô đi theo vào phòng tắm, bồn rửa mặt đủ lớn để hai mẹ con đều có thể chen xuống, nhưng mà vấn đề là Thịnh Dục Kiệt không tự với tới bồn rửa mặt, mà cần ba cậu nhóc bế ở phía sau, tạo thành cục diện Tần Thi Nghi và Hoắc Lăng đứng sóng vai.
Một người lớn và một trẻ con cùng chen ở trước bồn rửa mặt, vẫn coi như rộng rãi. Hiện tại đổi thành hai người lớn, khó tránh khỏi có vẻ chen chúc. Hơn nữa thân hình của Hoắc Lăng lại là giá áo tiêu chuẩn, thuộc loại vai rộng eo hẹp, thời điểm Tần Thi Nghi đánh răng, khuỷu tay khó tránh khỏi đυ.ng vào người hoặc cánh tay người nào đó, cô hơi nâng khuỷu tay lên một chút, thì sẽ đυ.ng ngay vào bả vai đối phương đang vì con trai mà cong người xuống.
Quả thực là không có chỗ sắp đặt vị trí.
Nội tâm Tần Thi Nghi cực kỳ lúng túng xấu hổ, hồn nhiên không hề hay biết mình đã đánh răng xong, thuận tay nhận lấy khăn mặt người nào đó đưa qua.
Rửa mặt xong, Tần Thi Nghi cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Thừa dịp ông xã miễn phí phục vụ chu đáo giúp hai mẹ con cô giặt khăn lông, Tần Thi Nghi vội vàng nắm tay anh bạn nhỏ rời khỏi phòng tắm. Tới bàn ăn, cô mới chú ý tới bữa sáng trên bàn ăn có thể nói là phong phú, hình như thời điểm bước từ phòng ngủ ra, liền nhìn thấy vị kia đang nghịch bữa sáng, chẳng lẽ... Đây là anh làm?
Hoắc Lăng ra tới, nhìn bà xã và con trai đã ngồi ở bàn ăn, so với dáng vẻ điềm đạm tự nhiên của con trai, bà xã anh càng hoạt bát sinh động giống trẻ con hơn, biểu tình trên mặt chốc lát lại thay đổi, có tâm tư gì nhìn thoáng qua là biết ngay. Hoắc Lăng vừa thấy bà xã anh đang trợn tròn đôi mắt hạnh, môi anh đào khẽ nhếch, biểu tình khi nhìn chằm chằm bàn ăn, không cần đoán cũng biết cô suy nghĩ cái gì, liền chủ động trả lời: "Tiểu Trương nấu bữa sáng ở tầng trên, tính toán thời gian rồi đưa xuống đây."
"Thì ra là do Tiểu Trương làm." Tần Thi Nghi nói tiếp theo bản năng, lúc này mới ý thức được ánh sáng bên cạnh bị người khác chặn mất, ông xã miễn phí thân hình cao lớn đang đứng ở ngay sát cô.
Tần Thi Nghi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đối phương đầu tóc gọn gàng, thoải mái, mặc một bộ quần áo thể thao có mũ đơn giản.
Hoắc Lăng mặc kiểu này tạo cảm giác khác hoàn toàn với dáng vẻ quý khí trầm ổn khi mặc âu phục giày da ngày hôm qua. Người đàn ông đầu ba mươi tuổi, vì bảo dưỡng cẩn thận, trên mặt không nhìn ra được chút nếp nhăn hay tì vết nào, thay một bộ quần áo trẻ trung, nguỵ trang thành sinh viên mới hai mươi tuổi cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái.
Tần Thi Nghi tập trung nhìn kỹ, hơi kinh ngạc, không nhịn được lại nhìn nhiều thêm mấy lần, sau đó càng không có biện pháp dời mắt, cô như thế nào giống như... Cảm thấy ông xã miễn phí ăn mặc, phối hợp với ngũ quan, thoạt nhìn rất giống với dáng vẻ đã từng quen biết?
Cân nhắc như vậy, trong đầu Tần Thi Nghi bỗng xuất hiện hình bóng nam sinh trong giấc mơ hôm qua. Ngũ quan của nam sinh không còn mơ hồ giống trong giấc mơ, hiện tại thay bằng mặt Hoắc Lăng, vậy mà không hề tạo cảm giác thiếu phù hợp.
Tần Thi Nghi quả thực bị chính mình bổ não doạ sợ, dùng sức chớp mắt, đánh cho ý niệm này đó biến mất hết.
Tuy rằng người nào đó ăn mặc như vậy đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng cô không thể vì nhìn thấy một người đàn ông thoải mái, đẹp trai tươi mới liền đem mặt người ta chuyển lên người nam thần trong mộng của cô đi!
Tần Thi Nghi xem nhẹ cảm xúc uổng phí vô ích kỳ quái sinh ra trong lòng, thành công đem ý niệm này đó chặt bỏ, khôi phục thần sắc ngày thường.
Nhưng Hoắc Lăng không bỏ lỡ bộ dạng thất thần vừa rồi của bà xã, anh không biết mình từng bao nhiêu lần bị loại ánh mắt mê muội này nhìn, thậm chí khối người còn si mê hơn cả bà xã anh. Chẳng qua trước nay không ngờ tới bà xã còn có thể nhìn anh như vậy, nên Hoắc Lăng cũng hơi ngoài ý muốn. Nhìn bà xã nỗ lực duy trì dáng vẻ thái bình giả tạo, anh càng muốn trêu đùa, khóe miệng cong lên, lập tức lộ ra nụ cười ôn nhã: "Anh ra ngoài chạy bộ một lát, sáng sớm thời tiết hơi lạnh, nên mới thay bộ quần áo. Thi Nghi vừa nãy nhìn anh như vậy, không phải là vì thay quần áo liền không quen biết chứ?"
Lời này của Hoắc Lăng thật đúng là không nói sai, nếu không phải do thay quần áo, sao Tần Thi Nghi lại thiếu chút nữa coi anh thành người khác.
Bị chọc trúng tâm tư, Tần Thi Nghi càng chột dạ, sắc mặt lập tức đỏ rực lên, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Anh nghĩ sai rồi, vừa rồi em không nhìn anh."
Giọng điệu này, giống hệt mèo cái bị dẫm phải đuôi liền lập tức dựng lông.
Ngay cả Thịnh Dục Kiệt cũng không tin chuyện ma quỷ của mẹ cậu nhóc, giờ phút này tay anh bạn nhỏ cầm cái thìa, không rảnh lo ăn sáng, mà không chớp mắt nhìn mẹ cậu nhóc "Mặt dày vô sỉ".
"Ăn sáng, ăn sáng." Tần Thi Nghi bị ánh mắt của con trai và ông xã miễn phí nhìn đến mức không biết theo ai, dời đề tài xong, liền không muốn tiếp tục quản hai người, cô hận mình không thể dúi đầu vào trong bát.
Hoắc Lăng cùng Thịnh Dục Kiệt thoáng liếc mắt nhau một cái, Hoắc Lăng liền cười nói: "Nên ăn sáng nhanh thôi, chờ lát nữa anh sẽ dẫn hai người đi dạo xung quanh đây, tranh thủ vào siêu thị, có thứ gì thiếu, vừa đúng lúc mua thêm."
Thịnh Dục Kiệt gật đầu, rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn sáng.
Hoắc Lăng lại đem ánh mắt chuyển tới chỗ bà xã đang mặc kệ không thèm hé răng, dịu dàng hỏi: "Thi Nghi?"
Tần Thi Nghi căn bản không tập trung nghe hai người nói cái gì, nghe giọng điệu anh nghi vấn, theo phản xạ có điều kiện gật đầu: "Được!"
Vì thế Hoắc Lăng cũng không nói thêm, cúi đầu bắt đầu ăn sáng.
Giờ khắc này, Tần Thi Nghi cư nhiên có chút cảm ơn ông xã miễn phí khéo hiểu lòng người, ít nhất anh cũng nhìn ra cô xấu hổ, nhưng không cố tình bắt lấy không buông, ngược lại biết nghe ý kiến giúp cô chuyển đề tài. Nếu người nào đó có thể luôn khéo hiểu lòng người như vậy, cô sẽ không cần căng thẳng đến thế.
Chỉ là rất nhanh người nào đó đã vô tình chọc thủng ảo tưởng của Tần Thi Nghi, khiến Tần Thi Nghi biết cô cảm ơn quá sớm.
Người một nhà ăn sáng xong, nghỉ ngơi hai ba mươi phút, đến khoảng chín giờ, Hoắc Lăng tỏ ý nên chuẩn bị ra cửa. Anh cũng biết thói quen bình thường của bà xã mình, không trang điểm tinh xảo mê người từ sợi tóc đến đầu ngón chân, căn bản không có khả năng bước ra khỏi cửa phòng.
Tần Thi Nghi biết lắng nghe ý kiến đi về phòng chuẩn bị. Hoắc Lăng xung phong nhận việc giúp đỡ con trai tìm quần áo để thay. Nhưng anh không ngờ mới vừa nhìn con trai thay quần áo xong, bà xã cư nhiên cũng chuẩn bị xong, cô chỉ bảo dưỡng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng.
Hoắc Lăng không giống thẳng nam bình thường, công việc bắt buộc anh thường xuyên phải trang điểm, sử dụng phụ kiện, thậm chí anh còn là ảnh đế có nhân mạch trong giới thời trang. Hoắc Lăng liếc mắt một cái liền nhìn ra, bà xã anh trang điểm đơn giản gần như là sơ sài, cô thậm chí còn không trang điểm mắt và lông mày, chỉ bôi kem chống nắng, đánh má hồng và son môi mà thôi. Chẳng qua bởi vì bản thân cô có nét sẵn, lại xăm lông mày và mi vĩnh cửu, nên chỉ cần dọn dẹp đơn giản, ngược lại cũng lộ vẻ tinh xảo hơn người. So với trước kia bớt một tia hoàn mỹ, trái lại sinh ra nhiều lực hấp dẫn hơn.
Xem ra bà xã anh thật sự hạ quyết tâm muốn thay đổi, từ tính cách đến ngoại hình tất cả đều thay đổi. Khó trách chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà con trai luôn lạnh nhạt của anh, lại có thể dính mẹ thành như vậy.
Trơ mắt nhìn bà xã chuẩn bị xong, Hoắc Lăng liền đặt con trai đã chuẩn bị đến là tinh xảo đáng yêu sang một bên, cười nói với Tần Thi Nghi: "Chờ anh hai phút, anh đi thay bộ quần áo."
"Anh mau đi đi." Tần Thi Nghi cười ân cần, ước gì người nào đó nhanh chóng thay ngay quần áo đi, không có việc gì lại giả vờ trẻ trung, mới khiến cô thiếu chút nữa liền nhận nhầm người.
Tần Thi Nghi cũng nắm chặt thời gian, thay chiếc áo dài tay, cô cảm thấy so với nguyên chủ ngày thường, phong cách này quá đơn giản, nên dẫn con trai đến tủ quần áo giúp cô phối hợp phụ kiện.
Thịnh Dục Kiệt chọn khăn lụa cho mẹ cậu nhóc, áo khoác gió dáng dài phối hợp với khăn lụa ngược lại rất sáng mắt. Tần Thi Nghi vừa lòng, cô lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu con trai, soi gương xác nhận không tìm ra điểm nào xấu, mới dắt tay cậu nhóc ra khỏi phòng ngủ.
Đúng lúc Hoắc Lăng cũng thay quần áo xong, anh cư nhiên ăn ý chọn áo gió kiểu dáng tương đồng với Tần Thi Nghi, bên trong cổ áo mở rộng là khăn quàng cổ kẻ ca rô, phía dưới mặc quần hưu nhàn, càng nổi bật rõ đôi chân dài của người đàn ông cao một mét tám.
Tần Thi Nghi trợn mắt há hốc mồm.
Kiểu ăn mặc này đẹp thì đẹp, nhưng Tần Thi Nghi không đến mức nhìn thất thần. Cô nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tinh thần phong cách ngày thường của ông xã miễn phí nên là mặc âu phục, đeo cà vạt. Kết quả! Ăn mặc thanh xuân dào dạt như vậy, chẳng bằng mặc bộ đồ thể thao vừa rồi còn hơn, ít nhất bộ đồ kia cô nhìn lâu, đã có chút sức chống cự!
Hoắc Lăng giống như không biết mình tâm huyết dâng trào thay đổi phong cách, tạo thành thương tổn lớn bậc nào cho bà xã, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi híp lại, phong cách trẻ trung khiến anh thoạt nhìn bớt đi chút trầm ổn, lại nhiều hơn chút sức sống thuộc về người trẻ tuổi. Hoắc Lăng thong thả ung dung nói: "Không cần nhìn anh như vậy, nếu Thi Nghi thích anh mặc quần áo kiểu này, sau này còn rất nhiều cơ hội."
Ánh mắt Tần Thi Nghi bừng tỉnh, lập tức tỉnh táo lại, nheo nheo mắt.
Bây giờ cô khẳng định chắc chắn nhận định, người nào đó căn bản là cố ý, cái gì mà khéo hiểu lòng người, dịu dàng săn sóc, tất cả đều là mây bay ở chân trời!
Tần Thi Nghi khắc sâu tự kiểm điểm chính mình không nên quá thiên chân (ngây thơ, hồn nhiên), dễ dàng tin tưởng người nào đó. Tần Thi Nghi không chú ý anh mắt con trai đang đảo quanh giữa cô và ông xã miễn phí, khuôn mặt nhỏ tinh xảo hiện lên một tia suy tư, giống như lĩnh ngộ điều gì đó.