Tần Thi Nghi rốt cuộc biết vì sao Ngô Triết tới sân bay đón người còn dẫn một nam thanh niên ngoại quốc theo. Nam thanh niên ngoại quốc mở cửa chiếc xe chở hành lý, còn Ngô Triết lại mở cửa chiếc nhà xe (*) xa hoa, giường đã trải sẵn chăn ga gối đệm, trình độ chu đáo quả thực làm người ta không biết theo ai.
"Đây yêu cầu của A Lăng." Phỏng chừng chính Ngô Triết cũng cảm thấy khoa trương, nhún vai, giải thích: "Từ sân bay đến nơi ở khoảng hơn một tiếng. Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi sáng, đoạn đường đi vào nội thành có chút ùn tắc, nên sẽ mất thời gian lâu hơn. A Lăng sợ mọi người vừa mới xuống máy bay quá mệt mỏi, nên muốn tôi đem nhà xe cậu ấy mượn bạn qua đây đón, tiện cho mọi người nghỉ ngơi trên xe."
Hoá ra không phải xe ông xã miễn phí mua ở bên này à.
Tần Thi Nghi nghe vậy gật đầu, có chút xin lỗi nói: "Đi xa như thế à? Vậy chẳng phải mọi người xuất phát từ sáng sớm sao? Phiền toài quá rồi."
"Không sao." Thấy thái độ Tần Thi Nghi chân thành, đường cong trên mặt Ngô Triết cũng nhu hòa hơn. Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng cuối cùng không còn thái độ xử lý việc theo phép công như ban đầu nữa.
Ngô Triết vân vê khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Thịnh Dục Kiệt, bế cậu nhóc vào trong xe trước rồi mới đứng ở cạnh cửa ý bảo Tần Thi Nghi cùng Tiểu Trương lên xe, một bên cười nói: "Tiểu Kiệt gần đây nặng hơn không ít nhé, giống hệt lợn con, nếu béo thêm nữa chú Ngô sẽ không bế nổi cháu mất."
Đại khái đây là lần đầu tiên cậu nhóc nghe thấy có người hình dung mình như vậy, vành tai lập tức đỏ ửng. Đúng lúc Tần Thi Nghi vừa ngồi xuống, Thịnh Dục Kiệt liền bổ nhào vào ngực mẹ, quay mông về phía Ngô Triết rõ ràng tỏ vẻ mình không vui.
Tần Thi Nghi vỗ lưng cậu nhóc, cười trấn an: "Bảo bối, chú Ngô là sợ con cao quá nhanh, sẽ sớm vượt qua chú đó."
Ngô Triết sờ mũi, không tiếp tục trêu đùa anh bạn nhỏ, mà cầm di động lạch cạch gõ một đoạn tin nhắn, sau đó mới ngẩng đầu nói với mọi người trên xe: "Ngồi ổn rồi chứ? Tôi đóng cửa xuất phát đây."
Nhà xe chất lượng rất tốt, hơn nữa người lái xe kỹ thuật khá lụa, xe vững vàng chạy trên đường quốc, không hề cảm giác được tí xóc nảy nào.
Tần Thi Nghi xuống máy bay, một lần nữa cảm nhận được tư vị đặt chân xuống mặt đất, tâm tình đã thả lỏng. Lúc này ô tô đong đưa nhẹ nhàng, ngược lại càng giống như thôi miên, cô ôm cơ thể nhỏ thơm tho mềm mại của con trai, bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
***
Cùng lúc đó, ở phim trường nào đó nhân viên công tác của đoàn phim đang căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông treo trên dây cáp, đặc biệt là các nữ nhân viên, một đám mắt nhìn thẳng, ánh mắt cơ hồ không có cách nào rời khỏi người đàn ông vì thực hiện cảnh hành động mà vạt áo trước ngực mở rộng. Có mấy cô gái thậm chí không kiềm chế được, dùng tiếng Anh nhỏ giọng thảo luận.
"Thượng đế ơi, Christ thật sự quá gợi cảm. Tôi sợ cứ xem tiếp sẽ không khống chế được yêu anh ấy."
"Bạn thân mến, ngàn vạn lần phải khống chế, nếu cô không muốn bị vị đại tiểu thư kia gây khó dễ. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, Christ thoạt nhìn rõ ràng là đàn ông phương Đông gầy ốm, cư nhiên có cơ ngực xinh đẹp như vậy, làm sao bây giờ muốn sờ thử quá đi..."
Giọng mấy cô gái rất nhỏ, lại trốn ở góc phòng thì thầm khe khẽ. Đạo diễn đang tập trung nên không hề nghe thấy.
Thực tế điều họ chú ý đều giống nhau, đạo diễn cũng gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trên không trung, mắt thấy người đàn ông đem toàn bộ động tác thực hiện hoàn mỹ không khuyết điểm, quả thật giống như đúc cảnh tượng ông ấy giả thiết tưởng tượng vô số lần trong đầu. Đạo diễn vì công việc lu bù mà lôi thôi lếch thếch rốt cuộc không nhịn được nhảy từ ghế dựa ra, gào một câu vang dội "CUT". Nhân viên công tác liền gấp không chờ nổi thả dần dây cáp xuống, có mấy nhân viên công tác đi lên vây quanh, giúp anh mở khoá bảo hộ, giúp anh lau mồ hôi. Ngược lại trợ lý chân chính của Hoắc Lăng lại bị chen lấn đẩy ra ngoài, nhịn không được cao giọng gào: "Mọi người nhường đường một chút, tôi phải đưa quần áo giữ ấm trong tay cho Christ!"
Nghe thấy trợ lý hò hét, một đám nhân viên công tác nhiệt tình quá độ mới tản ra, trợ lý vội vàng tiến lên phủ thêm áo khoác cho Boss nhà mình, một bên không nhịn được dùng tiếng Trung mọi người nghe không hiểu nói: "Những người này thật là càng ngày càng nhiệt tình."
Nói vậy lại không nhịn được đắc chí: "Chẳng qua vẫn do anh Hoắc lợi hại, nhóm người này trước kia chưa từng khách khí đối với công dân ngoài Châu Âu đâu."
Hoắc Lăng nhận khăn lông trên tay trợ lý lau mồ hôi, đang định nói gì, bên tai bỗng truyền đến tiếng đạo diễn nhiệt tình gọi: "Christ! Christ, cảnh này quá tuyệt vời! Trời ơi, cậu quả thật là thiên tài..."
Đạo diễn quốc tế nổi tiếng lúc này đang hướng về phía Hoắc Lăng khoa tay múa chân, xứng với ông là bộ quần áo lôi thôi lếch thếch, cùng dáng người lưng hùm vai gấu, rất giống một con tinh tinh lớn nhảy nhót, hoàn toàn không màng đến hình tượng bên ngoài của mình, càng nói khoa tay múa chân càng hăng, xem ra hiệu tay hình như gọi Hoắc Lăng qua.
Hoắc Lăng lại không đi qua, mà nhỏ giọng hỏi trợ lý trước: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến mười giờ."
"Di động của tôi có động tĩnh gì không?"
Trợ lý biết Boss đang hỏi cái gì, kỹ càng tỉ mỉ trả lời: "Khoảng nửa tiếng trước, anh Ngô có nhắn tin tới ạ."
Hoắc Lăng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, một bên duỗi tay về phía trợ lý, ý bảo hắn giúp mình cầm điện thoại qua đây, một bên ngẩng đầu trả lời đạo diễn: "Xin lỗi đạo diễn, giờ tôi có chút việc riêng." Hoắc Lăng vừa nói vừa giơ tay làm động tác nghe điện thoại.
Đạo diễn lập tức ngầm hiểu, cười tủm tỉm xua tay: "Đi đi, chẳng qua khi về cậu nhớ thể hiện xuất sắc như cảnh trước đấy, nếu không thì biết tay tôi."
Hoắc Lăng được đạo diễn cho phép, đúng lúc trợ lý đưa điện thoại qua, anh vừa mở khóa, vừa cầm di động đi ra ngoài. Trợ lý rất tri kỷ đuổi theo, chuẩn bị giúp Boss canh chừng.
Tuy rằng toàn bộ đoàn phim, không có mấy ai biết tiếng Trung, đại bộ phận là nhân viên công tác bọn họ mang đến, nhưng không chịu nổi phim trường nhiều người nhiều miệng. Gần đây không thiếu phóng viên giải trí ở bên ngoài như hổ rình mồi, muốn vọt vào tìm tòi tin tức, vạn nhất phóng viên giải trí bắt gặp cảnh Boss và bà xã gọi điện thoại, vậy đúng là đại nạn thế kỷ. Ngay cả nhân viên công tác cạnh Boss như bọn họ, hai ngày trước mới biết Bos đã kết hôn có con, tất cả đều khϊếp sợ đến mức thiếu chút nữa hoài nghi cuộc sống.
Đây chính là nam thần quốc dân đó, đã nói cùng fans độc thân cả đời, thế nào lại lén lút đăng ký kết hôn!?
Hơn nữa quần chúng không rõ thì chưa tính, hắn theo Boss đã hai ba năm, bình thường ông chủ lớn là anh Ngô có việc, hắn sẽ toàn quyền phụ trách chăm sóc Boss, có thể nói ngoại trừ ông chủ lớn, hắn chính là đồng nghiệp thân cận nhất với Boss, thế nào mà một chút dấu vết hắn cũng chẳng phát hiện ra?!
Trợ lý chẳng những hoài nghi cuộc sống, mà còn không nhịn được bắt đầu hoài nghi năng lực bản thân. Sáng sớm hôm nay, hắn trơ mắt nhìn ông chủ lớn ra sân bay đón bà xã và con trai Boss, mới dần dần tiếp nhận sự thật này. Hắn nghĩ chính mình còn khó có thể tiếp nhận, nếu không chuẩn bị trải chăn giảm xóc mà tin tức đã bị tuôn ra, chắc fans càng thêm không thể nào tiếp nhận nổi.
Làm trợ thủ tốt của Boss, trợ lý cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp đỡ bảo vệ bí mật.
Hoắc Lăng không biết quyết tâm của trợ lý, anh đọc kỹ tin nhắn người đại diện nhà mình gửi tới —— [Được rồi, tôi thừa nhận mình bị vả mặt. Đôi khi thay đổi không phải chuyện xấu.]
Đọc hai lần, Hoắc Lăng không nhịn được nhướn mày, xem ra thay đổi có hơi lớn đấy.
Nghĩ vậy, Hoắc Lăng thoát khỏi giao diện tin nhắn, mở ra danh sách thông tin liên lạc gần nhất, mấy ngày nay đều cùng một cái tên.
***
Tần Thi Nghi đang nằm trên xe ngủ bù, nửa mơ nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng chuông di động, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Thịnh Dục Kiệt ở trên máy bay nghỉ ngơi không tồi. Lúc này tinh thần phấn chấn, chỉ vì bị mẹ ôm nên mới không lộn xộn, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền vô cùng chủ động giúp mẹ tìm di động.
Kỳ thật không khó tìm, di động Tần Thi Nghi đặt ngay ở góc túi, anh bạn nhỏ vừa thò tay vào là thấy. Nhìn tên người gọi tới hiện trên màn hình, khuôn mặt nhỏ không dấu nổi vui vẻ, giọng giòn giã nói: "Mẹ ơi, ba gọi điện thoại."
Tần Thi Nghi vốn định để con trai giúp mình nghe điện thoại, lừa gạt cho qua. Không ngờ Tiểu Trương bên cạnh vừa mới ngủ mơ tưởng chết, nghe được lời này liền nháy mắt tỉnh táo như hổ rình mồi nhìn cô. Tần Thi Nghi lập tức đem lời đến miệng nuốt trở lại bụng, một bên duỗi tay cầm di động, một bên buồn bực trong lòng, Tiểu Trương đối với Thịnh phu nhân đúng là trung thành tận tâm, ngửi được mùi công việc, thì bay sạch cơn buồn ngủ. Không biết Thịnh phu nhân cho Tiểu Trương chỗ gì tốt, nếu mình đưa nhiều hơn Tiểu Trương sẽ làm phản chứ? Dù sao cô cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, giờ còn có thể miễn cưỡng che dấu tạm, đến lúc gặp người thật, có tình cảm hay không rất dễ bị đâm thủng? Hơn nữa Tần Thi Nghi càng lo lắng là vạn nhất cô thể hiện tốt để báo cáo cho Thịnh phu nhân, nhỡ may khiến ông xã miễn phí hiểu nhầm thì làm sao bây giờ?
Tần Thi Nghi tâm bất cam tình bất nguyện chuyển kết nối điện thoại, còn không thể để Tiểu Trương nhìn ra suy nghĩ. Khi nghe thấy giọng người ở đầu kia điện thoại, cô không thể không trái lương tâm lộ ra tươi cười, kìm nén tính tình ứng phó với người ở đầu kia điện thoại: "Xuống máy bay lâu chưa à? Xuống lâu rồi, đã gặp Ngô tiên sinh, hơn nữa lên xe... Không phải anh đang quay phim sao?... Nghỉ ngơi giữa giờ à?... Vậy anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, giọng khàn hết rồi. Chỗ em tất cả đều thuận lợi, bao giờ về em sẽ điều chỉnh chênh lệch giờ giấc. Tiểu Kiệt ở trên máy bay ngủ ngon lắm, giờ đang tỉnh như sáo..."
Tiểu Trương nhìn chị Tần từ khi bắt đầu nhận điện thoại của nam thần, giọng dịu dàng hơn mọi khi hẳn mấy độ. Quan tâm nam thần không kém gì quan tâm Tiểu thiếu gia, nói chị Tần không có cảm giác với nam thần, sao có thể?! Quả nhiên xác minh suy đoán lúc trước của Tiểu Trương, thật đúng là không có người phụ nữ nào chống cự được sức quyến rũ của nam thần!
Hiểu lầm cứ vậy mà sinh ra.
Đầu kia điện thoại trợ lý nhắc nhở Hoắc Lăng cúp máy, thời điểm đưa điện thoại cho trợ lý, khoé miệng Hoắc Lăng cong lên nụ cười càng thêm xinh đẹp, trong lòng còn cân nhắc đến tin nhắn người đại diện gửi.
Đây cũng là thay đổi sao?
Dáng vẻ hình như rất thú vị.
Trợ lý đi theo bước chân của Boss một lần nữa trở lại phim trường, trong lòng không nhịn được hò hét, đàn ông sa vào tình yêu đều vậy hả, vì sao Boss cũng học mọi người ngược cẩu rồi!
(*) RV (Recreational Vehicle): Hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.