Đang trong kỳ nghỉ hè lại là cuối tuần, bách hoá đặc biệt đông người, không ít người đi xem phim, phía trước xếp hàng dài.
Tần Thi Nghi quét mắt màn hình tin tức, bởi vì là tháng bảo vệ phim trong nước (*), mà tình hình sản xuất phim hoạt hình trong nước rất ảm đạm, nên danh sách phim hoạt hình đang chiếu ở rạp một bộ phim cũng không có. Tần Thi Nghi không cần lựa chọn, trực tiếp quyết định xem bộ phim mới công chiếu về thiên nhiên hoang dã - thế giới động vật.
Trên màn hình lớn chính là hình tượng quốc bảo ngây thơ chất phác lăn lộn, Thịnh Dục Kiệt nhìn mãi không chớp mắt, Tần Thi Nghi gọi một tiếng cậu nhóc mới phục hồi tinh thần, Tần Thi Nghi cười nói: "Chúng ta xem phim này nhé, đúng lúc hai mươi phút sau có một suất chiếu."
"Được ạ." Thịnh Dục Kiệt thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đi theo Tần Thi Nghi đến xếp hàng phía sau mọi người.
Thịnh Dục Kiệt quả nhiên nghe lọt lời Tần Thi Nghi, cơ thể nhỏ đứng dính sát vào chân cô, có vẻ vừa ngoan ngoãn lại dính người.
Xếp hàng đằng trước là một đôi tình nhân nhỏ, lúc mua vé chàng trai còn tri kỷ mua cho bạn gái bắp rang bơ và coca cola. Thời điểm bọn họ mua xong đi ngang qua bên cạnh, Tần Thi Nghi liền thấy con trai ngửa đầu nhìn chằm chằm bắp rang bơ trong tay chàng trai. Tuy rằng phần lớn trẻ con đều tò mò với tất cả mọi thứ bên ngoài, nhưng Tần Thi Nghi biết con trai cô nhìn đồ trên tay người ta như vậy hơn nửa là vì cảm thấy hứng thú. Bất luận thoạt nhìn trưởng thành sớm thế nào, chung quy đối với trẻ con đồ ăn vặt có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Tần Thi Nghi khom lưng hỏi cậu nhóc: "Bảo bối, có phải con muốn ăn bắp rang bơ hay không?"
Ánh mắt Thịnh Dục Kiệt sáng ngời, lại chợt lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Con chưa ăn bao giờ, bà nội nói không thể ăn linh tinh, sẽ bị tiêu chảy."
Tần Thi Nghi cũng hơi khó xử, Thịnh phu nhân biết bọn họ tính toán ăn trưa ở bên ngoài, trước khi ra cửa còn dặn dò một đống, dù sao thực phẩm rác rưởi là tuyệt đối không thể dẫn Thịnh Dục Kiệt đi ăn. Tần Thi Nghi sợ cậu nhóc ngày thường được nuôi kỹ quá, nếu đi theo cô ăn nhầm đồ bị hỏng, chỉ sợ cơ thể phải chịu tội, bởi vậy rất cẩn thận. Có điều cô không đành lòng nhìn bộ dạng thất vọng của cậu nhóc, Thịnh Dục Kiệt không khóc không nháo, tuy biểu cảm bình thường nhưng ánh mắt lại khó nén mất mát, Tần Thi Nghi càng thêm không đành lòng, cân nhắc, cuối cùng vẫn dung hoà một chút, cô ngồi xổm nửa người xuống thương lượng với Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối, xem phim xong, chúng ta sẽ đi ăn cơm cho nên không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nếu không sẽ không còn bụng ăn cơm. Mẹ mua cho con một hộp bắp rang bơ, con nếm thử hương vị thôi nhé. Có thể đồng ý với mẹ chỉ ăn một chút không?"
Đôi mắt to của Thịnh Dục Kiệt bỗng sáng hơn, chớp mắt nhìn Tần Thi Nghi: "Con có thể ăn sao?"
"Ăn một chút không sao." Tần Thi Nghi nhìn bộ dạng nhỏ đáng yêu này, không nhịn được nhéo má cậu nhóc, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta không mua nước ngọt, chỉ mua hai chai nước lọc thôi được không?"
Thịnh Dục Kiệt nghiêm túc gật đầu, trong giọng nói khó tránh khỏi mang theo chút vui sướиɠ: "Con cảm ơn mẹ."
"Thật ngoan." Tần Thi Nghi hôn một cái lên mặt cậu nhóc, rồi mới đứng lên, vừa đúng lúc phía trước mua xong, đến phiên bọn họ mua vé. Tần Thi Nghi một bên cùng cậu thanh niên bán vé chọn ghế, một bên nói với Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối giúp mẹ lấy ví tiền ở trong túi ra với."
Thịnh Dục Kiệt đỏ vành tai, linh hoạt mở túi của mẹ ra, tìm ví tiền đưa cho Tần Thi Nghi.
Tần Thi Nghi tiếp nhận ví, thuận tay bế cậu nhóc lên, chỉ vào màn hình trên quầy nói: "Chúng ta tới muộn, chỉ thừa ghế đằng trước này và ghế đằng sau này, ngồi đằng sau được không?"
Thịnh Dục Kiệt gật đầu không ý kiến.
Tần Thi Nghi đưa tiền cho cậu thanh niên bán vé, chờ lấy vé và bắp rang bơ, lại đùa với con trai: "Mẹ mua bắp rang bơ cho bảo bối, con hôn mẹ một cái có được không?"
Hai tay Thịnh Dục Kiệt ôm cổ Tần Thi Nghi, rất nhanh hôn má cô một cái, rồi ngượng ngùng xoay người đi. Đúng lúc cậu thanh niên bán vé đưa vé và tiền thừa qua, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười: "Anh bạn nhỏ thật đáng yêu."
Cậu nhóc vốn đã ngượng ngùng, nghe thấy lời này liền trực tiếp đỏ mặt, đem đầu vùi ở cổ Tần Thi Nghi.
Tần Thi Nghi nhận tiền thừa, lại vỗ vỗ mông cậu nhóc, nói: "Cầm bắp rang bơ của con, chúng ta ra kia chờ phim chiếu."
***
Phim rất tuyệt, phong cảnh tuyệt đẹp, hoạ chất hoàn mỹ, động vật tình cảm, cùng với sinh mệnh ngoan cường và yếu ớt, đều đả động Tần Thi Nghi rất sâu.
Ban đầu Tần Thi Nghi chỉ rơi vài giọt nước mắt, sau càng xem phim mắt càng đỏ, thời điểm màn hình chuyển sang chiếu danh đề (**) cảm xúc của cô vẫn chưa thể hoà hoãn, thẳng đến khi Thịnh Dục Kiệt vốn được cô ôm trong ngực duỗi tay nhỏ lau mặt cho cô, sau đó đem khuôn mặt nhỏ dán vào người cô, nhẹ nhàng cọ. Lòng Tần Thi Nghi một mảnh mềm mại, ấm áp, thoát khỏi dòng cảm xúc sa sút. Cô hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Thịnh Dục Kiệt, dịu dàng nói: "Bảo bối, mẹ không sao, tại phim hay quá làm mẹ cảm động muốn chết."
Thịnh Dục Kiệt không nói chuyện, mẫn cảm như cậu nhóc, tự nhiên liên tưởng đến việc sau khi xảy ra tai nạn giao thông tính cách của mẹ trở nên yếu ớt. Khi ở bệnh viện, mẹ khóc ngay trước mặt cậu nhóc rất nhiều lần rồi, trong lòng Thịnh Dục Kiệt đã dán cho mẹ mình cái nhãn mỏng manh yếu đuối. Nhưng bác hai có nói, thân là đàn ông cần nhường nhịn mỹ nữ, không thể trực tiếp phá đám, nếu không sẽ mất phong độ thân sĩ. Trước kia lúc mẹ cùng bà nội ra cửa, bạn bè của bà nội đều khen mẹ lớn lên trẻ tuổi xinh đẹp, hẳn là mỹ nữ theo lời bác hai nói đi? Cậu nhóc nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Tần Thi Nghi thấy Thịnh Dục Kiệt không nói tiếp, cân nhắc hỏi: "Bảo bối, trong phim con thích nhân vật nào nhất?"
Vấn đề này Thịnh Dục Kiệt không cần nghĩ, trực tiếp trả lời: "Con thích nhất là mẹ của Mỹ Mỹ."
Tần Thi Nghi không nghe ra cậu nhóc có ý ngầm thổ lộ, cười tủm tỉm truy vấn: "Vì sao lại thích mẹ của Mỹ Mỹ hơn, Mỹ Mỹ cũng rất đáng yêu mà?"
Tần Thi Nghi không hề có cảm giác, chỉ cho rằng cậu nhóc thật sự thích mẹ của Mỹ Mỹ, liền cười nói: "Xem ra bảo bối thật sự rất thích gấu trúc. Đáng tiếc thứ hai đã phải bay qua chỗ ba con, nếu không mẹ còn có thể cùng bảo bối tới tham quan công viên gấu trúc."
Thịnh Dục Kiệt bình tĩnh nhìn mẹ mình một lát, đằng sau khuôn mặt không biểu tình là một trận thở dài và sốt ruột. Sao mẹ mình lại trì độn như vậy! Nhưng sốt ruột cũng vô dụng, tính cách cậu nhóc nội liễm, từ nhỏ đã mang theo khí thế tổng tài bá đạo, tự nhiên cũng có tính cách tổng tài bá đạo, gợi ý hai lần đều là phá lệ, muốn lộ liễu nói lời buồn nôn cậu nhóc không nói nên lời.
Cuối cùng, Thịnh Dục Kiệt hàm súc bị bại trận, không thể không theo mẹ chuyển dời đề tài đến chuyện khi nào đi xem gấu trúc.
Cơm trưa ăn ở nhà hàng Tân Phái, tay nghề không thể sánh bằng thím Lưu, nhưng đầu bếp của nhà hàng thắng ở cách chế biến mới mẻ, đặc sắc, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tệ lắm.
Tần Thi Nghi nhìn thấy bàn bên cạnh có một đĩa bánh bao hình heo nhỏ rất đáng yêu, liền kêu phục vụ lấy giúp mình một đĩa. Lúc đặt thêm đồ ăn lên tuy rằng Thịnh Dục Kiệt không nói gì, nhưng cậu nhóc không động vào cơm nữa, tám cái bánh bao nhỏ trong đĩa, một mình cậu nhóc giải quyết bốn cái. May là Tần Thi Nghi nghĩ đến lượng cơm thường ngày Thịnh Dục Kiệt ăn, sợ bụng nhỏ không chịu nổi, không cho cậu nhóc ăn nhiều, cậu nhóc mới ngừng tay.
Ăn một bữa no nê, tráng miệng bằng đĩa hoa quả, nghỉ ngơi chút, hai mẹ con liền tinh thần no đủ kéo nhau đi mua sắm.
(*) Tháng bảo vệ phim trong nước (The domestic film protection): Năm 2004, Cục Điện ảnh Quốc gia (Trung Quốc) xem xét từ góc độ thúc đẩy phim nội địa, đã ban hành thông báo hy vọng các rạp chiếu phim Quốc gia hỗ trợ các bộ phim trong nước. Hàng năm từ tháng 6 - tháng 8 không khuyến khích giới thiệu phim nước ngoài. Khoảng thời gian này được giới truyền thông và ngành sản xuất phim gọi là "Tháng bảo vệ phim trong nước". Mục đích ban đầu của tháng bảo vệ là hoàn thành cổ phần phòng vé hàng năm của phim Quốc gia. (Baidu)
(**) Danh đề (Credits): Là danh sách những người đóng góp cho một bộ phim, có thể bao gồm diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, hãng phân phối, âm nhạc,... Danh đề thường được chiếu sau khi bộ phim kết thúc. Danh đề có chứa âm nhạc chủ đề của bộ phim và là phần không thể thiếu trong một bộ phim khi kết thúc. Tuy danh đề là phần khán giả bỏ qua nhiều nhất nhưng nó cũng thể hiện công sức quý báu, sự biết ơn, kính trọng đối với các nhà sản xuất. (Wikipedia)