Bà Xã Chớ Giở Trò

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái ma lanh với những chiêu trò đáng yêu thường đem lại cho bạn sự thích thú. Đến với truyện Bà Xã Chớ Giở Trò của Tạp Nhi bạn sẽ thấy được những nét đáng yêu đó.Cũng v …
Xem Thêm

Kim Bối Nhi vừa nghe thiếu chút nữa không thể thở, “Chú có bằng cấp cao như vậy?”

“Cho nên tôi chắc chắn có thể giúp em học đại học, ít nhất lấy đến học vị học sĩ (là học vị thấp nhất do trường đại học trao tặng)” Đây là yêu cầu duy nhất của anh với cô.

“Học vị học sĩ? Chú à, đây là nói nhảm thôi hay là chú đang ngủ mơ rồi nói mớ?” Kim Bối Nhi không tin bản thân mình có năng lực này.

“Là nói nhảm hay là nói mớ, đến lúc đó thì em sẽ biết.” sắc mặt Cổ Việt Di nghiêm túc nhìn cô.

Kim Bối Nhi bị thái độ kiên quyết của anh làm hoảng sợ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh.

Trong lòng của cô chỉ có một giọng nói – tiêu rồi!

Dù không thực sự thích căn phòng của mình nhưng nơi này tạo cho Kim Bối Nhi cảm giác ngủ rất thoải mái, ít nhất là cảm giác đến bình minh, nửa đêm không bị bừng tỉnh.

Thay đồng phục học sinh, Kim Bối Nhi đứng ở trước gương kiềm không được đối với chính mình trong gương làm một cái mặt quỷ. “Một cô gái đã kết hôn còn mặc đồng phục học sinh, nếu để cho các bạn học biết bọn họ không cười rụng răng mới lạ đó!”

Thông, trên cửa truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh cùng một lời nhắc nhở nghiêm túc, “Đến trường, bị muộn rồi.”

Kim Bối Nhi nghiêng đầu đối với người ngoài cửa phòng hét lên: “Biết rồi.” Lập tức lại quay đầu càu nhàu với gương: “Chị họ có ông xã dịu dàng săn sóc, còn mình? Ông già đáng ghét, vừa khủng bố vừa nghiêm túc, chờ có một ngày bị tôi tóm được cơ hội, tôi nhất định bỏ chú.”

“Đã nói nhảm xong chưa, có thể đi được chưa?”

Tiếng hô ngoài cửa lại vang lên lần nữa, trái tim Kim Bối Nhi sợ tới mức thiếu chút nữa đập loạn nhịp. “Làm sao mà biết mình đang mắng chú ấy nhỉ?”

Kim Bối Nhi cuống quít cầm cặp sách lên vội vàng ra khỏi phòng, vẻ mặt hoảng hốt đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Cổ Việt Di mặc âu phục phẳng phiu, hai tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Cô một chút cũng không thích ánh mắt như vậy của anh, “Chào buổi sáng, ông chú!” (‘Tảo’ là lời chào buổi sáng nên em mạo muội chém chỗ này)

“Còn sớm sao?” Ánh mắt Cổ Việt Di chăm chú vào trên người cô, không có ý nhìn nơi khác. (‘tảo’ = ‘sớm’, chơi chữ, ý muốn khiển trách người đi trễ)

Cho dù trên mặt anh có vẻ tươi cười, nhưng Kim Bối Nhi xem vào trong mắt cũng là ngoài cười mà trong không cười, theo cô quan sát, rõ ràng không cười còn hiền lành hơn.

Kim Bối Nhi cúi đầu nhìn cái đồng hồ hình hoạt hoạ trên tay một chút, “Thời gian vừa đúng nha”

Khoé môi Cổ Việt Di nhếch lên một nụ cười không có thiện ý, “Phải không? Bây giờ đã sắp tám giờ, lúc này trên cơ bản, trường học chắc là đang diễn ra lễ kéo cờ?”

Trong lời nói của anh tựa hồ đang nhắc nhở cô, tuy rằng anh đã không còn là học sinh, nhưng mười năm nay hình thức giáo dục không hề thay đổi, anh tin rằng cho tới nay vẫn như cũ không có gì thay đổi.

“Tôi biết.” Kim Bối Nhi tỏ ra bộ dáng đương nhiên.

Xem bộ dáng dường như không có việc gì của cô, hình như không hề quan tâm việc muộn giờ, Cổ Việt Di tức giận đem hai tay khoanh trước ngực, phẫn nộ chỉ vào người bên cạnh, tròng mắt sắc bén trừng lớn nhìn cô chằm chằm.

“Đã sắp đi học muộn, em hình như không hề quan tâm chút nào.”

Kim Bối Nhi không cho là đúng nhún nhún vai, “Tôi vì sao phải quan tâm? Tôi là đi học, không phải đi tham gia lễ kéo cờ, sao phải đứng dưới ánh mặt trời nghe thầy giáo ở trên đài nói nhảm, đó là chuyện người ngu ngốc mới làm.”

Đối với thái độ ngạo mạn của Kim Bối Nhi, Cổ Việt Di tức giận đến tột đỉnh, “Học sinh phải làm bổn phận của học sinh, người khác có thể đứng dưới ánh mặt trời nghe thầy giáo ở trên đài nói nhảm, sao em lại không thể?”

“Không thể là không thể!” Kim Bối Nhi bướng bỉnh lắc đầu.

Cổ Việt Di bị cô gái ngoan cố trước mắt này làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao?”

Nếu cô không phải “bà xã” của anh, anh nhất định bắt lấy rồi đánh mông cô một chút, lại phạt cô ở trong phòng suy nghĩ lại.

Kim Bối Nhi miễn cưỡng đưa đầu lên cao nghênh đón anh, “Bởi vì tôi chỉ cần ở dưới ánh mặt trời phơi nắng lâu, trên người của tôi lập tức sẽ nổi sởi màu đỏ, cho nên thầy giáo đặc biệt cho phép tôi không cần tham gia lễ kéo cờ, bao gồm những khoá thể dục bên ngoài.” Nói xong, cô đắc ý hướng anh nhếch miệng cười.

Thì ra cô bị dị ứng! Cổ Việt Di sợ run một chút, lập tức giấu đi tức giận. “Thì ra là như vậy, sao em không nói sớm?”

Biết nguyên nhân lập tức hết giận? Thật đúng là thực tế.

Kim Bối Nhi bắt đầu phản công, “Chú đã cho tôi cơ hội và thời gian giải thích sao? Sáng sớm đã không phân phải trái đúng sai liền chất vấn, nhe răng trợn mắt rất giống một con chó hung dữ sủa tôi.”

Cổ Việt Di biết chính mình trách lầm cô, áy náy cười cười, tay ôm lấy bả vai của cô. “Được rồi, là tôi không đúng trách lầm em, bây giờ tôi biết nguyên nhân, sau này sẽ không làm cho em nổi giận về chuyện này nữa.”

Kim Bối Nhi phụng phịu, ánh mắt xinh đẹp linh hoạt đắc ý liếc anh. “Như thế này còn tạm được.”

Nhìn một cái là có ý gì, Cổ Việt Di thấy buồn cười nhẹ lay động đầu, tốt bụng nhắc nhở cô:”Bây giờ có thể đi chưa?”

Kim Bối Nhi cúi đầu nhìn thời gian, đột nhiên kích động thét chói tai: “Không thể lề mề nữa, nếu không thật sự sẽ muộn.” Không bận tâm bàn tay to trên vai, cô giống một con cá chạch trơn trượt thoát người ra, nắm lấy cặp sách chạy về phía cửa lớn.

“Chờ một chút.” Cổ Việt Di vội vàng gọi lại Kim Bối Nhi dường như đang bị bệnh co giật.

Kim Bối Nhi tay cầm thanh chốt cửa, không kiên nhẫn quay lại một chút, quay đầu nhìn về phía Cổ Việt Di, cố gắng nặn ra một nụ cười giả dối. “Xin hỏi lại có chuyện gì?”

“Di động tôi mua cho em có mang theo không?” Cổ Việt Di nhắc nhở cô.

“Thật sự là rầy rà.” Kim Bối Nhi nặng nề hít một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã, nâng lên cặp sách trên tay. “Có mang” Không kiên nhẫn kéo âm dài ra.

Khi cô vừa chuyển động cửa, phía sau lại vang lên thanh âm dặn dò.

“Nhớ rõ sau khi tan học lập tức về nhà.”

Kim Bối Nhi hơi đơ người, “Đã biết!” Cô vừa tức lại bất đắc dĩ dùng đỉnh đầu đẩy cửa, thốt lên, “Quản còn nhiều hơn, nghiêm hơn ba tôi.”

Cổ Việt Di không chút thương hại cười nhẹ, “Bây giờ không đến trường sẽ muộn đó, còn không mau đi.”

“A, muộn...” Lời nhắc nhở của anh trong nháy mắt doạ cô, Kim Bối Nhi giống một trận gió hướng ngoài cửa phóng đi, tiếp theo liền nghe thấy tiếng đóng sầm của cửa lớn.

Cổ Việt Di đầu tiên là bị tiếng vang của cửa làm hoảng sợ, lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Có lẽ có bà xã nhỏ cũng không phải chuyện xấu, ít nhất làm cho cuộc sống yên tĩnh của anh có được một ít vui vẻ, nhưng nghĩ đến sau này mỗi ngày có khả năng giống như hôm nay, nếu không ngưng dặn dò cô mỗi một sự kiện, chỉ sợ bản thân vài năm nữa sẽ thật sự trở thành ông già đáng ghét trong miệng cô.

Mắt thấy thời gian đi học sẽ đến, Kim Bối Nhi vừa ra khỏi cửa liền vội vàng ngoắc một chiếc taxi. “Trung học Phục Hưng” (trung học phổ thông bên mình)

Tài xế taxi quay đầu nhìn cô một cái, lập tức hướng mục đích mà đi.

Xe đi được một đoạn, đôi mắt híp một nửa của Kim Bối Nhi đột nhiên trợn lên, cô bỗng nghĩ đến lúc mình ra khỏi nhà đã quên kiểm tra ví tiền đã vội vàng lên xe.

Cô nóng vội mở ra cặp sách tìm kiếm ví tiền, muốn xem xét một chút trong ví còn bao nhiêu tiền, không biết có đủ trả tiền taxi hay không?

Sau khi tìm được ví tiền, Kim Bối Nhi nắm chặt ví tiền trong tay, ngẩng đầu nhìn sơ kính chiếu hậu bên trong xe, phát hiện tài xế vẫn tập trung tinh thần nhìn phía trước, vì thế cô làm bộ dường như không có việc gì cúi đầu, không cho tài xế ở ghế trước phát hiện cô bất an, lén lút mở ví tiền ra.

Thêm Bình Luận