“Còn chối cãi!” Cổ Việt Di tức giận từ sô pha bật dậy, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy thắt lưng cô rồi trở lại sô pha, áp chế cô trên đùi.
Kim Bối Nhi trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp hoàn hồn, cả người đã nằm trên đùi anh. Cô kinh ngạc vung vẫy hai tay, hai chân lại đá lung tung, hét lên: “Chú muốn làm gì?”
“Hôm nay tôi không thể không dạy dỗ em thật tốt.” Sự lừa gạt của cô làm cho Cổ Việt Di giận tím mặt.
Bàn tay to hạ xuống, nặng nề đánh vào mông của cô.
“Chú đánh tôi? Ba mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, chú vậy mà lại đánh tôi?” Kim Bối Nhi cắn răng hét lên.
Cô thử giãy giụa, nhưng tình thế bất đắc dĩ, người ta mạnh hơn, một cánh tay nặng như ngàn cân chặn cô lại, làm cho cô không thể nhúc nhích, đừng nói đến chạy thoát.
Bỗng nhiên, một bàn tay lại hạ xuống.
“Chú còn đánh?” Nước mắt thấm ướt hốc mắt.
Cổ Việt Di tức giận nhếch môi, biểu tình dữ tợn, “Tôi đã nói, sẽ dạy dỗ em thật tốt.”
Nói xong, tiếp tục đánh mông của cô.
Oa! Đau...
Từ lúc cô còn nhỏ tới nay, cho tới bây giờ không có người làm nhục cô như vậy, cô thấy uất ức bắt đầu gào khóc lên. “Người ta chỉ đi xem một bộ phim, xem phim cũng không phải tội lớn ngập trời, hu hu hu...”
Rốt cục cũng nói thật, Cổ Việt Di dừng tay, cúi đầu nhìn kỹ Kim Bối Nhi đang nằm trên đùi mình. “Vì sao không nói thật ngay từ đầu?”
Vì sao? Anh còn không biết vì sao sao? Sợ anh tức giận cô mới phải lừa anh.
Kim Bối Nhi phát hiện bàn tay chặn trên lưng cô đã rút về, vừa khổ sở vừa tức giận nhảy khỏi đùi anh, mắt ngấn nước, giận dữ trừng mắt với anh. “Tôi ghét chú! Ghét chú cực kì!” Nói xong, cúi đầu lấy tay ôm mặt chạy về phòng.
Một tiếng ghét anh, không hiểu sao làm cho lòng Cổ Việt Di hơi hơi rung động, cảm giác xa lạ này rung động anh.
Những phụ nữ anh từng tiếp xúc trong đời này, ai cũng thu hút hơn cô, ai cũng dịu dàng hơn cô, ai cũng biết lấy lòng anh hơn cô, nhưng không ai có thể làm lòng anh xao động.
Nhưng... trong thoáng chốc lúc nãy, lòng anh hình như bị nước mắt Kim Bối Nhi lay động.
Anh nhíu mày suy tư, không rõ mình rốt cuộc bị trúng tà gì.
Cổ Việt Di đứng ngoài cửa phòng Kim Bối Nhi, đem lỗ tai dán trên cửa, trong phòng truyền đến tiếng nức nở làm cho anh không biết làm sao, sững sờ tại chỗ, nghĩ rằng: Có phải vừa rồi xuống tay quá nặng hay không?
Mười phút sau, tiếng khóc bên trong vẫn chưa ngưng, Cổ Việt Di không chịu nổi lương tâm cắn rứt, lén lút đẩy cửa bước vào phòng Kim Bối Nhi.
Chỉ thấy hai tay cô ôm đầu gối, vùi đầu ở giữa hai gối ngồi dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy khóc thút thít, dáng vẻ tội nghiệp làm cho người ta không nỡ trách cứ cô nữa.
Cổ Việt Di chỉ cảm thấy ngàn lần, vạn lần không biết phải làm sao, lòng anh không hiểu sao hung hăng co rút đau đớn, chậm rãi đi về phía Kim Bối Nhi, ngồi xổm bên cạnh cô “Đừng khóc nữa”. Giọng nói của anh đã hòa hoãn hơn nhiều so với lúc nãy.
Kim Bối Nhi vẫn chôn mặt như trước, bướng bỉnh vùng vẫy thân mình. “Không cần chú lo, tôi càng muốn khóc.” nói xong, không biết thật sự đau lòng hay là cố ý, khóc lớn tiếng hơn nữa.
Đối với phản ứng trẻ con của Kim Bối Nhi, Cổ Việt Di than nhẹ một tiếng, “Là em không đúng trước.”
“Cho dù là tôi không đúng trước, chú cũng không thể ra tay đánh người.” Giọng nói Kim Bối Nhi mang nghẹn ngào, ấm ức biện hộ.
Cô nói có vẻ cũng đúng, “Anh không nên đánh em, xin lỗi.”
Kim Bối Nhi tức giận ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt, cứng cỏi nhìn anh, “Đánh người xong chỉ cần nói mình không đúng là được sao? Vậy chú để cho tôi đánh, tôi cũng nói tôi không đúng với chú.”
Con ngươi đen của Cổ Việt Di liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, “Chỉ cần em không khóc nữa, anh để cho em đánh.” (#Ami: anh hùng quá anh ơi)
Tiếng khóc im bặt, Kim Bối Nhi không tin nhìn anh. “Thật sao?”
“Uh.” Cổ Việt Di bày ra vẻ mặt kiên quyết, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi).
“Được! Là chú nói đó nha.”
Kim Bối Nhi lập tức bật dậy, nâng tay lên...
Bàn tay của Cổ Việt Di duỗi ra, nháy mắt nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô, lập tức đứng lên.
“Chú đổi ý?” Không đánh người được khiến Kim Bối Nhi tức giận đến trừng mắt thật to.
“Anh không đổi ý, chỉ là muốn nói em biết -- không được phép đánh mặt.” Cổ Việt Di buông tay ra, đứng thẳng chờ cô trút hết tức giận cùng ấm ức trong lòng.
Kim Bối Nhi cắn răng, đấm lung tung trên ngực anh, trên vai, muốn trả thù sự nhục nhã và tức giận không chỗ trút bỏ vừa rồi phải chịu.
Cổ Việt Di mím môi đứng vững như núi, tránh cũng không tránh đứng tại chỗ để cô đánh lung tung, chịu một đấm rồi một đấm, anh nhắm mắt lại không nhúc nhíc nửa bước, mà lực của những cú đấm rơi trên ngực anh lại càng lúc càng nhẹ.
Kim Bối Nhi vừa đánh vừa thở, hai tay đã đánh đến phát đau, “Vì sao chú không né?” (#Ami: anh hùng mà...)
Anh mở to mắt nhìn cô chăm chú, “Chỉ cần có thể làm em hết giận, em cứ đánh hết sức đi.” Anh nắm bàn tay nhỏ bé cô buông xuống bên người áp vào ngực mình.
Trong phút giây này, cô như cảm nhận được sự yêu thương che chở của anh.
Kim Bối Nhi đột nhiên khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt, nhìn đôi mắt đang tỏa ra ánh sáng khác thường, cho dù cô tức giận như thế nào cũng không ra tay được.
“Quên đi! Huề nhau.”
Cổ Việt Di lộ ra tươi cười hiếm có kéo cô vào lòng, dịu dàng ôm cô, cằm đặt trên đầu cô. ‘’Nếu huề nhau, em không được giận nữa.”
“Uh” Kim Bối Nhi đã ngừng khóc từ lâu, sức lực toàn thân cũng đã hao hết, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào ngực anh.
Tuy rằng trên danh nghĩa anh là ông xã của cô, nhưng cô vẫn là lần đầu được người khác phái ôm vào trong ngực, cảm giác này thật kỳ lạ, đồng thời hình như cũng có một cảm giác ngọt ngào lặng lẽ chảy qua trái tim.
Bàn tay của Cổ Việt Di lặng yên đặt lên mông của cô nhẹ nhàng xoa (#Ami: anh ăn đậu hũ nhé), hành động vô cùng thân thiết như vậy làm cho Kim Bối Nhi hoảng sợ, toàn thân bỗng dưng có một cảm giác mềm yếu kỳ lạ, nhưng cô không có ý tránh né.
“Còn đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Thoáng chốc, hai đóa mây đỏ bất giác nổi lên hai gò má của cô. “Không, không, không... Đau.”
“Thật vậy chăng?” Hơi thở ấm áp phất qua lỗ tai của cô.
“Uh.” Kim Bối Nhi cắn môi dùng sức lắc đầu, nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn không thể bỏ được, cô thoáng nhường ra khoảng cách giữa hai người, sợ hãi nhìn anh. “Anh làm sao mà biết em nói... Nói dối?”
Dù sao cô cũng có nói dối, là cô sai trước, tự kiểm điểm, cô xấu hổ gục đầu xuống.
Cổ Việt Di dùng tay nâng cằm của cô lên, “Em không phải đi thư viện, mà là chạy đi xem phim đúng không?”
Ngay cả việc này anh cũng biết? Kim Bối Nhi không thể tin nhìn anh. “Làm sao anh biết?”
“Di động nói cho anh biết.” Ngẫm lại cũng không cần thiết gạt cô.
“Di động?” Kim Bối Nhi mở to hai mắt, bộ dáng không tin.
“Anh nhìn trên màn hình phát hiện cảnh tượng sau lưng em không giống với thư viện, cho nên anh dùng chức năng tìm kiếm của di động xác định chỗ của em.” Cổ Việt Di thẳng thắng, thành khẩn nói tất cả với cô.
“Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là di động tiết lộ bí mật.” Kim Bối Nhi giật mình tỉnh ngộ.
“Anh từng nói với em, di động này là sản phẩm mới công ty vừa nghiên cứu ra, thế giới chỉ có hai cái của em và anh, may mắn là lần này nghiên cứu phát minh thành công, anh mới có thể chắc chắn biết được tung tích của em.” Nếu đã nói muốn nói thật, Cổ Việt Di thẳng thắng giải thích rõ ràng.
“Vì sao muốn biết tung tích của em? Chẳng lẽ anh vẫn không tin em?” Kim Bối Nhi vừa sợ hãi cũng vừa đau lòng hỏi.