Chương 1.1: Chờ lời tỏ tình

Hạ Viễn Chí ngồi thẫn thờ ở một góc ghế sofa, lạc lõng giữa đám người đang hát hò ầm ĩ xung quanh.

Anh liên tục giơ tay xem đồng hồ, rồi lại đối chiếu ngày tháng, đôi mày nhíu lại.

Hôm nay. Chính vào kiếp trước, đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của mình, Kỷ Hựu đã tỏ tình với anh. Nhưng hôm nay sắp đến 12 giờ rồi, sao cậu ấy vẫn chưa xuất hiện?

Tại sao sau khi trọng sinh, những chuyện liên quan đến Kỷ Hựu lại luôn khác với những gì anh nhớ?

Người đã từng nói sẽ thích anh cả đời ở kiếp trước, kiếp này không những không tỏ tình với anh, thậm chí còn không đến dự tiệc sinh nhật của anh.

Sao lại thế này? Ai có thể nói cho anh biết là sai ở đâu rồi không?

Trong đầu Hạ Viễn Chí liên tục nảy ra đủ thứ nghi vấn, với chỉ số thông minh siêu cao của mình, anh cũng không thể nào hiểu nổi chuyện này. Vì vậy, anh không ngừng uống rượu, ly này đến ly khác, dường như muốn dùng rượu để làm tê liệt bản thân, để mình không còn tỉnh táo như vậy.

"Viễn Chí, đừng uống nữa." Lớp trưởng đi tới khuyên anh, định lấy ly rượu của anh đi.

Hạ Viễn Chí không để ý đến anh ta, vẫn tự đổ rượu vào miệng.

Lớp trưởng là một người tốt bụng. Tuy vẻ ngoại hình và gia thế không bằng Hạ Viễn Chí, nhưng cũng không tệ.

Nhưng Hạ Viễn Chí không có cảm tình gì với lớp trưởng.

Anh còn nhớ lớp trưởng đã từng viết thư tình cho Kỷ Hựu, và kiên trì theo đuổi cậu ấy trong suốt bốn năm. Nếu không phải kiếp trước Kỷ Hựu vẫn thích mình, thì có lẽ cuối cùng cậu ấy đã ở bên lớp trưởng.

À đúng rồi, ở kiếp trước... Hạ Viễn Chí không nhớ rõ mình đã được tái sinh vì lý do gì? Nhưng anh nhớ rất rõ hôm nay là ngày Quý Hữu sẽ tỏ tình với anh... Tại sao lại không có gì xảy ra?

"Tôi về trước, tôi trả tiền rồi, các cậu cứ hát tiếp đi."

Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm vang lên, Hạ Viễn Chí bước ra khỏi quán karaoke, đầu óc anh không được tỉnh táo lắm, anh vỗ vào đầu mình, đứng tại chỗ, đôi mắt đào hoa đa tình lúc này tràn đầy vẻ bối rối và hoang mang.

Anh và Kỷ Hựu dây dưa nhiều năm như vậy, chia chia hợp hợp, cuối cùng cũng không thể kết hôn.

Phát hiện mình được tái sinh, quyết định đầu tiên mà anh đưa ra là chuẩn bị ở bên Kỷ Hựu ngay khi cậu ấy bắt đầu tỏ tình với anh. Vì vậy, hôm nay anh đã đặc biệt đến tiệm cắt tóc để tạo kiểu, cẩn thận chọn một bộ quần áo đẹp, thậm chí còn mua cả bαo ©αo sυ hương vị mà cậu ấy thích, mong đợi có một đêm tuyệt vời.

Nhưng beta luôn bám theo anh không những không đến dự tiệc sinh nhật của anh, mà còn chẳng thèm đánh rắm một cái!

Không, Hạ Viễn Chí lấy điện thoại ra, ngón tay chọc vào màn hình, chắc chắn là điện thoại của anh bị hỏng rồi, không nhận được tin nhắn.

Nghĩ tới việc điện thoại bắt đầu hiện đầy thông báo, đều là lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè và bạn học... Alpha bị mất mặt bình tĩnh khóa màn hình, giả vờ không nhìn thấy.

Lúc này, Kỷ Hựu đang nằm trên giường, tận mắt chứng kiến thời gian trên điện thoại chuyển sang 0 giờ, tảng đá trong lòng cậu cũng hạ xuống.

Cơ thể như mất hết sức lực, thậm chí Kỷ Hựu không còn sức giơ tay cầm điện thoại, chỉ có thể để mặc điện thoại trượt xuống, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà trắng xóa.

Từ bỏ một người mình thích mười lăm năm, quả thực không dễ dàng, nhưng cũng không khó như cậu tưởng tượng.

Đã đến lúc từ bỏ rồi.