🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Mẹ con nói đúng đấy, kiếm người yêu đi, sang năm cưới là vừa" ba Lệ vừa định nói lại bị vợ liếc cho một cái liên lật mặt quay sang dạy dỗ con trai.
"Con năm nay mới 29."
"Băng tuổi con, ba con đã có con rồi đấy."
Lệ Tử Ngôn câm nín. Lệ gia cũng không sợ tuyệt tử tuyệt tôn, cần gì ép anh ta lấy vợ sớm như vậy.
"Mẹ, anh hai lấy sự nghiệp làm trọng cũng là muốn tốt cho Lệ gia mà. Hơn nữa lựa chọn chị dâu cũng phải kĩ, đâu phải ai cũng xứng làm chị dâu con được" Lệ Tiêu Băng nũng nịu êm cánh tay mẹ Lệ nói.
Bây giờ cô ta còn chưa nắm được tâm của mọi người trong nhà, làm sao có thể đề người phụ nữ khác vào đây chiếm ngôi của cô ta được. Đến lúc đó chỉ sợ còn quý con dâu hơn cả cô ta.
Hôm sau Lệ Tiểu Băng cùng mấy tiểu thư nhà giàu khác tụ tập đi mua sắm. Ai nấy đều xinh đẹp sang trọng đi vào trung tâm thương mại lớn nhất. Nhân viên bán hàng ở đây đều mong bọn họ ghé vào mua, một lần mua cũng đủ doanh số cho cả một tuần. Lệ Tiêu Băng đi qua cửa hàng bán đồ nam liền dừng lại nhìn.
"Tiểu Băng, cậu định mua đồ nam sao?" một người lên tiếng hỏi.
"Anh hai mới về lại sắp phải đi nên tớ định mua chút đồ cho anh ấy." Lệ Tiểu Băng cười nói.
"Cậu tốt với Lệ thiếu thật đấy, chắc chắn ở nhà được anh trai yêu thương lắm đây. Mà không biết Lệ thiếu đã có người trong lòng chưa nhỉ? Nếu chưa có thì không biết tớ có đủ tiêu chuẩn làm bạn gái của anh ấy không?"
"Anh hai bình thường trong đầu chỉ có công việc thôi, làm gì có chỗ dành cho máy chuyện
đó."
Mọi người vào trong xem, Lệ Tiêu Băng ngắm nghía mấy bộ đồ đắt tiền, cuối cùng cũng ưng được 2 bộ gói về nhà.
"Lệ Tử Ngôn ơi Lệ Tử Ngôn, tôi không tin tối đối tốt với anh như vậy mà anh vẫn không mềm lòng" Lệ Tiêu Băng nhìn đồ trong tay nhếch môi suy nghĩ.
Thư phòng, Lệ Tử Ngôn lấy bức ảnh trong ví ra ngồi ngắm. Trong ảnh là hình Thẩm Ninh ôm
một quả dưa hấu cười thật tươi, nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của cô khi lựa dưa hấu, anh ta bất giác bật cười.
"Anh hai." Lệ Tiêu Băng bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay là hai túi đồ mua ở trung tâm thương mại.
"Vào mà không biết gõ cửa sao?" Lệ Tử Ngôn vội cất tấm ảnh của Thẩm Ninh vào trong ví, nhíu mày nhìn Lệ Tiêu Băng.
Lệ Tiểu Băng nhìn xuống chiếc ví trên tay anh trai rồi nhanh chóng rời sang chỗ khác. Cô ra mỉm cười vui vẻ đi đến đặt hai túi đồ lên trên bàn.
"Em mua cho anh hai bộ đồ. Anh nhìn xem, có đẹp không?" cô ta lấy quần áo bên trong ra giơ lên cho Lệ Tử Ngôn xem.
"Mang ra ngoài đi."
"Thôi mà, em đã phải lựa rất lâu mới chọn được hai bộ này đấy, anh mặc lên nhất định sẽ rất đẹp trai."
"Đủ rồi, em mau mang mấy thứ này ra ngoài đi, anh không thiếu quần áo."
Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Lệ Tử Ngôn, Lệ Tiêu Băng buồn bã, không cam lòng ôm đông đô ra khỏi phòng. Một lúc sau mẹ Lệ liền cho người gọi Lệ Tử Ngôn xuống nhà. Anh ta nhìn Lệ Tiêu Băng đứng sau mẹ thì nhíu mày khó chịu.
Lệ Tiểu Băng này đúng là thông minh, cô ta biết rõ trong nhà này cô ta chỉ có thể bám được vào ba mẹ nuôi mà thôi. Lệ Tử Ngôn không muốn ba mẹ đau lòng, chỉ có thể nhẫn nhịn mọi thứ.
"Tiểu Ngôn mau qua đây, xem xem Tiểu Băng mua đồ cho con đẹp lăm này." mẹ Lệ vui vẻ nói.
"Con không thiếu đồ."
"Con nói gì vậy, đây là em gái con mua cho, con nói như vậy không sợ con bé buồn sao? Mau qua đây."
Lệ Tử Ngôn liếc Lệ Tiêu Băng một cái, bất lực đi đến. Ai bảo mẹ anh ta lại yêu quý cô con gái nuôi này như vậy.
"Tiêu Băng đúng là có mắt nhìn, chọn đồ đẹp lắm" mẹ Lệ khen ngợi.
"Anh hai, đây đều là mẫu mới ra, em đã chọn đúng với kích thước người anh đấy." Lệ Tiêu Băng nhìn Lệ Tử Ngôn.
"Đúng là chỉ có Tiếu Bằng nhà chúng ta mới ngoan thôi"
Mẹ Lệ xoa đầu cô ta. Lệ Tử Băng thấy vậy liền nhếch môi cười hài lòng. Muốn lấy lòng người nhà này hoàn toàn không khó, đợi sau này có thể giúp cô ta tìm một nhà tốt mà kết hôn.
Đêm xuống Lệ Tử Ngôn một