Chương 9

# Fan tình cờ gặp ảnh đế Diệp Hoài Cẩn tại tiệm đồ ngọt#

# Fan tình cờ gặp ảnh đế Diệp Hoài Cẩn mua đồ ngọt cho ba bảo bối#

# Fan chụp được hình ảnh quý giá của ba bảo bối nhà Diệp Hoài Cẩn#

......

Kéo xuống đều thấy được các topic cùng dạng như vậy, phản ứng đầu tiên của Mục Nhan chính là lúc Diệp Hoài Cẩn đi mua kem bị chụp được rồi sao, phía sau có thể còn có người khác cũng chụp được, hơn nữa còn chụp được ảnh của ba bảo bối?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Mục Nhan lập tức nhấn vào xem tình huống cụ thể.

Sau khi vào, kéo xuống, cô lập tức thấy được hình Diệp Hoài Cẩn đeo kính râm, trong tay cầm gói kem...... còn có......

Ảnh chụp tay nhỏ của Vũ Triết vươn ra khỏi cửa xe?

What?

Đây là cái gọi là hình ảnh quý giá về ba bảo bối của Diệp Hoài Cẩn?

Mấy người này thuộc phe ‘giật tít’ à!

Yên lặng khinh thường người đăng status một chút, Mục Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi tiếp tục xem.

Trong tình huống không có “uy hϊếp”, thì xem tin tức này nọ chỉ coi như là gϊếŧ thời gian.

Nhìn lại cánh tay nhỏ mũm mĩm vươn ra ngoài cửa sổ xe, Mục Nhan không hề khách khí mà nở nụ cười.

Đúng là đồ ăn hàng!

Chưa xem hết tin tức này, Mục Nhan đã thấy một bài post sớm nhất trong mấy tin tức này, sau đó lập tức từ chỗ này đi qua diễn đàn giải trí.

Bởi vì anh xã nhà cô lăn lộn ở trong giải trí giới này, cho nên cô cũng vô cùng quen thuộc đối với các diễn đàn giải trí lớn.

Rất nhanh, Mục Nhan đã nhìn thấy được tiêu đề này ngay tại vị trí đầu tiên của diễn đàn bát quái giải trí.

# Hôm nay thần may mắn giá đáo, cùng nhóm bạn đi ăn trong tiệm đồ ngọt, vậy mà ngẫu nhiên gặp nam thần Diệp Hoài Cẩn của tôi, sau đó còn thấy được ba bảo bối! Cụ thể đọc tiếp #

Sau tiêu đề, còn có “Hot” và “New” để đánh dấu độ hot và sự mới mẻ của tin tức này.

Xem qua đại khái toàn bộ nội dung xong, Mục Nhan lại tiếp tục xem bình luận của các cư dân mạng phía dưới.

Lầu 1: quần cũng cởi hết rồi*, vậy mà chủ tus cho tui xem cái này?

* Cái này là nguyên văn tác giả nhe pà kon

Lầu 2: nghe có ảnh chụp của ba bảo bối nên vào xem, kết quả chỉ có một cái tay nhỏ mập mạp, cái tay này tui xem năm năm rồi!

Lầu 3: Đúng vậy đúng vậy! Mau nói《Bố ơi mình đi đâu thế?》 khi nào thì có ảnh chụp vậy? Muốn sớm nhìn được ảnh của ba bảo bối ghê, với giá trị nhan sắc của Diệp ảnh đế, tôi cảm giác nhất định sẽ rất đáng yêu.

Lầu 4: 23333**~~ tui cũng là bị mấy chữ ba bảo bối trên tiêu đề cuốn vào.

**: ngôn ngữ mạng, bằng nghĩa với cười sảng khoái, a..hahahaha hoặc lol

Lầu 5: chỉ có thể nói, chờ mong sớm đến ngày nhìn thấy ảnh của ba em bé!

Lầu 6: Chờ《Bố ơi mình đi đâu thế?》bắt đầu ghi hình, công khai ra rồi, có các vị thực lực mạnh ở đây, khẳng định ảnh chụp sẽ bị lộ ra thôi.

Lầu 7: tui muốn nói, nhìn thấy tấm ảnh này, tui cảm thấy Diệp nam thần đặc biệt ấm áp, nam thần cũng là người làm cha đó nha!

Lầu 8: Diệp nam thần vốn là người đàn ông tốt rất lo cho gia đình, ban đầu tôi là người thích tác phẩm của anh, nhưng sau này càng tìm hiểu, đã bị nhân phẩm của anh thuyết phục, người đàn ông tốt của giới giải trí.

Lầu 9: a a a ~~ tôi cũng siêu cấp thích Diệp Hoài Cẩn, nhìn thấy mấy lời khen anh, tôi phải like một lần.

......

Kéo xuống chút nữa, thì toàn là lời khen ngợi Diệp Hoài Cẩn đến tận trời.

Nhìn thấy những lời khen này, Mục Nhan cảm thấy vinh hạnh đến dường nào.

Một người đàn ông vĩ đại như vậy, là của cô!

Lúc này, cửa phòng tắm ở xa xa đã kẽo kẹt mở ra, biết là ba tên nhóc đã tắm xong, Mục Nhan lập tức buông di động trong tay xuống.

Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ba tên nhóc mặc áo ngủ giống nhau như đúc, tóc ướt sũng, nên lúc mấy đứa nhóc đi đến, lại cố ý để đầu sát vào với nhau mà vẫy vẫy, chính vì vậy mà nước văng tứ phía.

“Hì hì ~” tiếng cười huyên náo truyền khắp phòng khách, làm cho người xung quanh nhìn thấy cũng không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng.



Sau khi chơi đùa ầm ĩ đủ rồi, ba đứa nhóc lại cầm khăn lông của bản thân mình ngồi đàng hoàng lại bên cạnh Mục Nhan.

“Mami, lau giúp con.” Cái mông nhỏ của Diệp Vũ Thánh uốn éo, làm Diệp Vũ Triết bị chen qua một bên, đưa khăn lông tới trước mặt Mục Nhan.

“Em trước.” Diệp Vũ Triết không cam chịu yếu thế, cũng chen vào.

Hai đứa nhỏ đẩy tới đẩy lui, không ai nhường ai.

Đúng lúc này, Diệp Vũ Hành nhìn hai người anh của bé, yên lặng vòng qua hai người, đặt khăn mặt vào trong tay Mục Nhan, sau đó tặng cho Mục Nhan một nụ cười ngọt đến tan chảy.

Cưng quá đi~

Mục Nhan nhìn nhóc Hành nhỏ nhất, đôi tay cầm khăn đã bắt đầu lau, động tác dịu dàng, Diệp Vũ Hành hưởng thụ mà híp hai mắt lạ.

Nhìn thấy Mục Nhan đã lau gần xong rồi, hai cậu nhóc bó tay mà nhìn đứa em trai của mình

Mỗi lần bọn họ tranh đoạt, cuối cùng người thành công trước nhất đều là nhóc Hành!

Ngay lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã lấy máy sấy từ trong phòng ra, nhìn thấy hai mẹ con nhìn nhau yêu thương, lại thấy Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết đang ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Lại đây.”

“Anh trước.”

“Em trước.”

Lần này Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết lại cùng nhau đẩy.

“Hai đứa đều đến đây.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục ra mệnh lệnh.

Nhóc Thánh và nhóc Triết cũng bắt đầu chậm rì rì đi qua.

Papa...... rất thô bạo nha!

Một lát sau, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết đã cảm giác được tóc của mình bị vò thành một nùi, nhìn Diệp Vũ Hành ở đằng trước, ánh mắt cũng “đỏ lên” vì ghen tị.

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng ba tên nhóc cũng đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.

Cho bọn nhỏ xem phim hoạt hình được nửa giờ đồng hồ, hai người bắt đầu gọi bọn chúng trở về phòng, dỗ ngủ, rồi mới cùng nhau trở về phòng nằm xuống.

Nhưng Mục Nhan vừa mới bước một chân vào, cánh cửa sau lưng đã nhanh chóng bị đóng lại, sau đó đã bị Diệp Hoài Cẩn kéo qua.

Tựa vào trên cửa, trái tim của Mục Nhan bỗng chốc đập thật nhanh, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt siêu đẹp trai trước mắt, hỏi: “Gì vậy?”

Kabedon*** à!

Lần trước là chuyện từ hồi nào rồi?

Trong lòng Mục Nhan dường như có một dự cảm mơ hồ.

“Chúng ta nói chuyện.” Diệp Hoài Cẩn đè giọng xuống, âm thanh lành lạnh. Anh thấy dáng vẻ của Mục Nhan bối, trong mắt giống như có chút ý cười nhàn nhạt.

“Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện hôm nay.”

Nghe vậy, Mục Nhan ‘a’ một tiếng, ánh mắt nhìn trái phải loạn xạ: “Hôm nay có chuyện gì à? Không phải cả nhà chúng ta đi chơi rất vui sao?”

“Là cha con anh chơi rất vui vẻ, còn em là xem náo nhiệt rất vui vẻ!” Diệp Hoài Cẩn nhướng đôi mày kiếm, nói, cô gái không có lương tâm, nhìn anh bị ba tên tiểu quỹ lăn lộn lâu như vậy.

“Không phải là bù vào hết thảy thời gian trước kia anh chưa cùng tụi nhỏ chơi đùa sao.” Mục Nhan nói một cách hợp lý hợp tình nói.

“Đúng là anh thiếu bọn nhỏ, về sau anh sẽ cố gắng bù đắp lại, nhưng mà hiện tại, em cần phải bù đắp cho anh thật tốt nha.” Diệp Hoài Cẩn đè thấp giọng mà nói, trên vẻ mặt có một chút “sắc thái”.

Mục Nhan nhanh chóng hiểu ngay!

Sau đó lập tức có cảm giác không chống chọi được với ánh mắt mang tính xâm lược của Diệp Hoài Cẩn.

“Vậy là bọn nhỏ chèn ép anh, nên anh chèn ép em?”

Lúc này, đầu của Diệp Hoài Cẩn đã chậm rãi cúi xuống gần Mục Nhan, hô hấp nóng rực bên tai cô, hơi thở phả vào làm Mục Nhan cảm thấy ngứa, không nhịn được mà rút người lại.

Đồng thời, cô cũng nghe rõ câu nói của Diệp Hoài Cẩn:

“Con nợ mẹ trả.”

Sau đó cô còn chưa kịp phản bác, tất cả đều bị lấp đầy bởi đôi môi mềm ấm.

Một lát sau, hô hấp của hai người đều đã có chút dồn dập, và rồi chậm rãi đến gần cái giường lớn.

Khi ngã xuống giường, Mục Nhan nắm đôi tay Diệp Hoài Cẩn đang cởϊ qυầи áo ra, nói: “Còn chưa tắm rửa nữa đó!”



Động tác của Diệp Hoài Cẩn dừng lại một chút, rồi anh khẽ cười, nói: “Vừa lúc, vậy cùng nhau đi.”

Mục Nhan: “......”

......

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Mục Nhan nửa tỉnh nửa mê, đã cảm giác được có cái gì đang sờ loạn xạ trên mặt mình, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại làm cô vô cùng ngứa.

Khi cô cố gắng mở mắt, Mục Nhan thấy ba gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Thì ra là ba tên nhóc con này đang quấy rối.

“Mami, mami thức rồi!”

Nhìn thấy Mục Nhan mở to mắt, Diệp Vũ Triết hưng phấn mở miệng, nói.

“Ừ, thức rồi.” Mục Nhan trả lời, đứng dậy, sau đó lao qua bắt lấy ba cậu nhóc, hôn từng cái, từng cái trên mặt bọn chúng.

Hôn một chút ba nhóc con đáng yêu của cô ~

Bị Mục Nhan hôn, trên mặt dường như có chút ngứa, ba cậu nhóc né qua một bên, lại không nhịn được mà cười lên khanh khách.

Mấy mẹ con đang vui đùa ầm ĩ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Lúc Mục Nhan nhìn lại, đã thấy Diệp Hoài Cẩn vẫn còn mặc áo ngủ, dựa ở bên cạnh cửa.

Anh chính là người gõ cửa.

“Dậy đi, ăn điểm tâm, đợi lát nữa phải đi ra sân bay rồi.” Diệp Hoài Cẩn nhắc nhở.

Mục Nhan mới nhớ tới hôm nay cô phải bay đi Thành Đô, rồi lập tức nhớ tới hành lý của mình còn chưa thu dọn xong, nhanh chóng bò xuống giường, sau đó vội vã đi đến tủ quần áo.

“Đồ vật này nọ anh đã giúp em thu dọn xong rồi, tất cả đều đặt ở dưới lầu. Bọn nhỏ cũng sắp xếp ổn thoả.” Diệp Hoài Cẩn nhìn động tác của Mục Nhan, tiếp tục nói.

Vừa nghe Diệp Hoài Cẩn nói như vậy, Mục Nhan nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhanh chóng vào phòng vệ sinh đánh răng.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã đứng trước cửa phòng tắm, nhìn thấy ba tên nhóc đang ở một bên xem ở Mục Nhan xem cô đánh răng, lên tiếng, nói: “Đi, mấy đứa xuống lầu ăn điểm tâm trước đi.”

“Dạ.” Ba cậu nhóc ngoan ngoãn nghe lời đi xuống.

Ba cậu nhóc vừa đi, thấy Mục Nhan vừa mới lau khô mặt, Diệp Hoài Cẩn lập tức tiến lên hôn một cái ở trên mặt của cô: “Hôn chào buổi sáng.”

Nói xong, rồi mới xoay người rời đi.

Mục Nhan cảm thấy sự ấm áp lưu lại trên mặt của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó tìm một bộ quần áo thoải mái để di chuyển thay vào, xuống lầu ăn điểm tâm.

Vừa xuống lầu, đã lập tức nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đang cẩn thận lau miệng cho ba tên nhóc, vẻ mặt của Mục Nhan cũng mềm mại theo.

Câu nói trong bài post tối qua thật không sai chút nào, anh xã nhà cô quả nhiên là người đàn ông tốt của gia đình.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Em đi mở cửa.” Đúng lúc, Mục Nhan đứng gần cửa, lên tiếng.

Vừa mở cửa, Mục Nhan nhìn thấy Hướng Thiên và hai người đi theo phía sau.

“Vào nhà đi!” Mục Nhan cười đón bọn họ vào nhà.

Cũng trong lúc này, hai người ở phía sau Hướng Thiên cũng vụиɠ ŧяộʍ nhìn Mục Nhan, trong lòng cũng có tính toán.

Anh Hướng nói muốn bọn họ tạm thời hỗ trợ dẫn dắt một người mới, chắc là vị này nhỉ!

Xem qua, diện mạo đúng thật là không tồi, làn da trắng nõn trơn mềm, ngũ quan thanh tú và xinh xắn, lúc cười rộ lên làm cho người ta có một loại cảm giác như cây cỏ tắm mình trong gió xuân, rất dễ dàng làm người đối diện tăng thêm hảo cảm.

Ánh mắt đầu tiên, hai người đã vừa lòng với đối tượng cần “phục vụ”.

Đi vào biệt thự, sau đó nhìn thấy một người đang hướng về bọn họ mà bước tới.

Lúc nhìn thấy người rõ ràng, hai người đều đóng băng.

Người này không phải Diệp Hoài Cẩn sao? Là đại thần dưới trướng của anh Hướng mà, sao anh lại ở chỗ này?

“Những người này các cậu đều biết mặt, anh Diệp, vị này chính là vợ của anh Diệp.” Hướng Thiên cười tủm tỉm giới thiệu, hứng thú nhìn biểu tình vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của hai người nọ.

Lúc này, hai người mới hoàn hồn mà phản ứng lại, “người mới” trong miệng của anh Hướng nói chính là ………vợ của ảnh đế trong truyền thuyết?

********************* Raw là 壁咚 (bìdōng) là từ vựng trên mạng chỉ mới xuất hiện hai năm trở lại đây. Nó thường mô tả hành động của một chàng trai đẩy một cô gái vào một góc khi anh ta đang theo đuổi lời tỏ tình của một cô gái. Từ này bằng nghĩa với kabedon, nhưng mình nghĩ kabedon phổ biến hơn, nên edit thành kabedon.