Giọng nói vô cùng “nội lực” muốn xuyên thủng luôn cái loa điện thoại di động vang lên trong xe.
Trợ lý và tài xế ở bên cạnh âm thầm cười trộm.
Nhóc Triết nhà Diệp Boss thật là vô cùng đáng yêu.
Không, phải nói là cả ba đứa nhỏ đều thật đáng yêu.
Trên mặt Diệp Hoài Cẩn lúc này cũng hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói với Diệp Vũ Triết ở đầu bên kia: “Papa sắp về tới rồi.”
Anh gọi vợ là cục cưng, khi mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút, nhóc Thánh đã nói cậu bé là cục cưng cưng, nhóc Triết muốn so với nhóc Thánh, phải nhiều hơn một chữ, trở thành cục cưng cưng cưng.*
Anh có nên cảm thấy may mắn vì nhóc Hành không tự xưng là cục cưng cưng cưng cưng không?
“Nhanh lên, bụng con đói tới xẹp lép rồi.” Nhóc Triết tiếp tục giục.
“Papa biết rồi! Còn nữa, đưa điện thoại cho Mami đi.” Diệp Hoài Cẩn nói với theo, lúc này trong mắt anh thoáng có chút dịu dàng.
“Không đưa, papa nhanh về ăn cơm đi! Về tới rồi là có thể ôm Mami nè, hôn Mami nè..... tút tút tút......”
Diệp Hoài Cẩn đang nghe Diệp Vũ Triết nói thì lại nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Đứa nhỏ này!
Bên này, sau khi Diệp Vũ Triết cúp điện thoại xong thì đem di động trả lại cho Mục Nhan: “Mami, papa sắp về rồi.”
Nói xong, Diệp Vũ Triết lại liếc nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn.
Hu hu hu ~ tại sao trẻ con không thể ăn tùy thích theo ý mình vậy!
Mục Nhan thật sự cảm thấy bản thân mình cũng bị nhóc Triết đánh bại, nhìn ánh mắt tội nghiệp của thằng bé sẽ cảm thấy bản thân không cho thằng bé ăn là đang ngược đãi nó.
Chỉ có thể làm bộ không thấy, sau đó bắt đầu dọn chén đũa.
Một lát sau, ngoài cửa vọng vào tiếng động cơ xe.
Diệp Vũ Triết đang hỗ trợ Mục Nhan và hai đứa nhỏ Diệp Vũ Thánh, Diệp Vũ Hành đang chơi đùa trong đại sảnh nghe được âm thanh, lập tức vui vẻ buông đồ vật trong tay, chạy ra mở cửa.
“Papa đã về!”
Lúc cửa được mở ra, ba cậu nhóc nhìn thấy papa của mình đang đeo kính râm, lập tức vây quanh.
Diệp Hoài Cẩn trông thấy ba bảo bối nhà mình, lập tức cuối người, ôm ba đứa nhỏ vào trong ngực, sau đó vô cùng thân thiết hôn trên mặt từng đứa một.
Ba cậu nhóc cũng trả về một cái hôn vang dội.
Giờ phút này, Diệp Vũ Triết đã vô cùng gấp gáp dắt tay Diệp Hoài Cẩn: “Papa, chúng ta đi ăn cơm.”
Nói xong, kéo Diệp Hoài Cẩn đi vào phòng bếp.
Diệp Hoài Cẩn thấy vậy, bất đắc dĩ theo sát nhóc đi về phía Mục Nhan.
Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành ở phía sau, nhìn nhau, trong mắt hiện lên hai chữ bó tay.
Có một em trai/ anh trai tham ăn, có đôi khi thật sự sầu não nha!
Vừa tới gần, Diệp Hoài Cẩn thừa dịp hôn trên mặt Mục Nhan một cái, trong mắt không hề che dấu sự thương yêu.
Mới vừa hôn xong, Diệp Vũ Triết liền chen vào giữa hai người, sau đó vô cùng sốt ruột nói: “Cha mẹ đừng hôn nữa! Ăn cơm trước nha!”
Diệp Hoài Cẩn: “......”
—- thằng nhỏ phá hư không khí không à!
Mục Nhan hắng giọng một tiếng, đẩy Diệp Hoài Cẩn: “Đi bới cơm.”
Sau khi nói xong, lại nhìn ba đứa con của mình, hỏi: “Rửa tay sạch chưa?”
Ba cái đầu nhỏ cùng gật đầu, Diệp Vũ Triết là đứa gật mạnh nhất.
“Vậy ngồi vào bàn đi.”
Mục Nhan vừa dứt lời, Diệp Vũ Triết đã ngồi ổn thỏa tại vị trí của nhóc, nhìn thấy anh em của mình, lập tức giục, nói: “Anh hai, nhóc Hành, hai người nhanh lên đi.”
Diệp Vũ Hành ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó cũng ngồi vào ghế dựa dành riêng cho mình.
Diệp Vũ Thánh nhìn thoáng qua Diệp Vũ Triết, rồi nói với Mục Nhan đang đứng bên cạnh, vươn cánh tay nhỏ ra, nói: “Mami, bế con lên.”
Nghe vậy, Mục Nhan bế Diệp Vũ Thánh lên ghế theo ý cậu bé.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đã mang chén cơm đặt ở trước mặt từng người.
Đợi Mục Nhan nói ‘ăn cơm’, chiếc đũa trong tay Diệp Vũ Triết đã nhanh chóng dừng ở đĩa xương sườn mà nhóc trông ngóng từ nãy giờ, ăn vào trong miệng, cái miệng nhỏ không ngừng chuyển động, khi miệng nhỏ mở ra là chỉ còn lại xương, ăn xong, lùa một ngụm cơm, lại cầm chiếc đũa gắp miếng thứ hai.
Nhìn Diệp Vũ Triết tấn công mãnh liệt, Diệp Vũ Thánh ngồi cạnh bên giống như cũng tìm được trò chơi cướp đoạt vui vẻ, chiếc đũa cũng nhắm thẳng vào đĩa xương sườn.
Diệp Vũ Triết đang tập trung ăn, nên không để ý tới hành động lén lút của Diệp Vũ Thánh.
Diệp Vũ Thánh cảm thấy chơi không vui, đành nghiêm chỉnh lại mà ngồi ăn cơm.
Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, lúc này đang chậm rãi nhai nuốt, ăn một ngụm cơm, rồi tới một miếng thức ăn, từng hành động cử chỉ vô cùng yên tĩnh.
Từ biểu hiện của ba đứa nhỏ là có thể thấy được tính tình của mỗi người.
Diệp Hoài Cẩn ở bên cạnh thấy Mục Nhan đang cẩn thận gắp cá, để vào trong chén của ba đứa nhỏ, đến khi Mục Nhan dừng lại bèn trực tiếp thò tay qua trước mặt Mục Nhan: “ Mấy đứa nhỏ này mỗi ngày em đều gặp, anh mới về, nên chú ý đến anh nhiều một chút được không?”
Mục Nhan nghe lời nói của Diệp Hoài Cẩn có chứa chút ghen tị, mi mắt cong cong, nói: “Được.”
Nói xong, bắt đầu đưa cho Diệp Hoài Cẩn đĩa rau.
Diệp Hoài Cẩn thấy thế, lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ừ, trước mặt mấy đứa bảo bối, người làm cha như anh vẫn chưa thất sủng.
Sau khi ăn xong, cho nhóc Thánh uống thuốc, một nhà năm người tản bộ trong sân nhà mình, sau khi trở về, Diệp Hoài Cẩn ôm Mục Nhan ngồi trên sô pha xem TV, ba tên nhóc thì ngồi trên thảm vây quanh chơi trò chơi cùng nhau, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng trò chuyện.
“Anh Hai, lấy giùm em cái món màu xanh kia đi.”
“Tự mình lấy.”
“Anh ở gần hơn mà!”
“Papa và mami đã nói, chuyện của mình phải tự mình làm.”
“Anh ba, nè.”
“Nhóc Hành vẫn là người tốt nhất.”
“......”
Thu hồi ánh mắt trên người ba đứa nhóc, Diệp Hoài Cẩn cúi đầu nhìn Mục Nhan trong lòng mình, nói: “Hôm nay em có thấy tin anh muốn dẫn bọn chúng tham gia:《Bố ơi mình đi đâu thế? 》không?”
“Có thấy! Không ngờ anh đồng ý nhanh như vậy, nhưng mà hiện tại tuổi của bọn nhỏ cũng không quá nhỏ, cũng không lo lắng lắm.” Mục Nhan nói xong, khóe môi hơi cong lên.
Lúc trước sở dĩ không công bố ra bên ngoài là vì muốn bảo vệ ba đứa nhỏ.
Tuổi còn nhỏ, sợ một ít đơn vị truyền thông săn đón quá sẽ làm bọn chúng sợ, hiện tại đã lớn hơn một chút, không cần bảo vệ quá mức cẩn thận như vậy!
Lựa chọn《Bố ơi mình đi đâu thế?》để công khai ra ngoài, thật ra cũng rất tốt.
“Vậy còn em thì sao? Có lo lắng không?”
Diệp Hoài Cẩn thấp giọng hỏi, anh vẫn biết vợ mình không phải sợ đối mặt với truyền thông, mà là hiện tại chuyện phát sinh khá đột ngột, anh sợ Mục Nhan sẽ không thích ứng được.
Hơn nữa, anh còn cố ý chọn một chương trình khác cho cô.
“Em không lo lắng! Sau khi gả cho anh, mỗi ngày đều chuẩn bị tư thế bước ra ngoài ánh sáng.” Giọng nói của Mục Nhan thật thoải mái, từ lúc biết anh là người của công chúng, cô đã chuẩn bị thật tốt, nhìn thấy trên internet người người đoán già đoán non về vợ của Diệp Hoài Cẩn, cô càng muốn nhanh chóng bước ra tuyên bố chủ quyền nữa kìa!
Khi mới công bố, có lẽ cô sẽ cảm thấy được một chút áp lực, chỉ là cô có chồng và mấy đứa nhỏ tốt như vậy, nên cô không sợ, có lẽ cô còn cảm thấy càng kiêu ngạo mà thôi!
Nhìn thần thái trong ánh mắt khi Mục Nhan nói chuyện, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn càng thêm dịu dàng.
Lại tiếp tục nói: “Nếu em không lo lắng, vậy thì thương lượng với em thêm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước khi công chiếu《Bố ơi mình đi đâu thế》, tiết mục về ẩm thực《 Vòng quanh thế giới 》của đài Xoài còn thiếu một vị trí khách mời chủ trì, anh đã giúp em đăng kí một chỗ, nếu có hứng thú, chúng ta có thể xác định thời gian phỏng vấn, nếu là tốt, có chương trình này đi trước, đến lúc đó em và mấy đứa nhỏ công bố ra ngoài mới có lợi.” Diệp Hoài Cẩn chậm rì rì giải thích.
Tuy rằng nói sẽ trực tiếp công khai trước mặt truyền thông, lại có tin tức từ năm năm trước, công chúng cùng fans cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, vài năm nay độ chấp nhận đối với tin tức minh tinh kết hôn sinh con so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đây là vợ yêu cùng với các con trai cưng của anh, nên anh càng hy vọng sự chuẩn bị cho việc công khai này chu đáo một chút.
Chương trình này người đại diện của anh đã nói qua với anh, cho dù là người cũ hay mới, chỉ cần sắp xếp kế hoạch ổn thỏa, tuyệt đối nổi tiếng.
Sau khi anh nghe xong, lập tức đã nghĩ tới Mục Nhan.
Mục Nhan đối với ẩm thực có sự yêu thích, cô vẫn luôn hy vọng bản thân có thể đi chiêm nghiệm toàn bộ món ngon trên thế giới.
Chương trình này đối với cô mà nói cũng là một cơ hội đặc biệt, dù sao, rất nhiều đầu bếp có tiếng tăm tại các địa phương cũng không dễ dàng gặp gỡ như vậy, nhưng chương trình này lại có thể mời được.
Có thể vừa hoàn thành giấc mơ của Mục Nhan, lại có thể đem đến hiệu quả nổi tiếng, thì tại sao lại không làm.
“《Vòng quanh thế giới 》? Là chương trình mới mà đài Xoài vừa tung ra, có mời các đầu bếp nổi tiếng khắp nơi đến làm khách mời phải không?” Mục Nhan vừa nghe, cả người đều kích động, cô để ý không phải là chương trình, mà là các đầu bếp nổi tiếng đó!
“Ừ.” Nhìn thấy dáng vẻ Mục Nhan thích thú, ý cười trong mắt Diệp Hoài Cẩn càng rõ hơn, chỉ cần cô vui vẻ là được.
“Anh cảm thấy em có thể tham gia không?” Mục Nhan lập tức hỏi, chương trình này vừa nhìn đã biết có sự đầu tư rất lớn, đầu bếp nhỏ vô danh như cô cũng có thể tham gia?
Sau khi vui vẻ, Mục Nhan chậm rãi bình tĩnh lại, cô cũng hiểu được việc này là Diệp Hoài Cẩn tranh thủ cơ hội cho chính mình.
Hai tay ôm lấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan hôn một cái thật kêu: “Ông xã, cám ơn anh, em sẽ chuẩn bị phỏng vấn thật tốt.”
Diệp Hoài Cẩn suy nghĩ cho cô như vậy, cô càng phải quý trọng cơ hội lần này.
Về phần đi cửa sau này nọ kia…
Ừ, cô là đi cửa sau bằng “thực lực” nha!
Mà khi hôn xong, Mục Nhan giống như nhận thấy có ánh mắt khác đang chăm chú nhìn mình, lúc quay đầu nhìn lại, thì thấy được ba đôi mắt giống nhau như đúc nhìn mình lom lom.
Mặt Mục Nhan lập tức đỏ lên, nhìn ba cậu nhóc ho nhẹ một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ăn cơm.”
Ba cậu nhóc vừa nghe, cùng nhau cúi đầu cười trộm.
Đừng tưởng bọn chúng không biết, papa và mami đang show ân ái nha!
**************************
* Raw là thân ái: nên của nhóc Thánh là thân thân ái và nhóc Triết là thân thân thân ái. Bên Trung từ “thân” còn có nghĩa là “hôn” nữa, nên mình chuyển qua thuần Việt luôn.