Chương 16

Đầu bên này điện thoại, nghe được giọng của Diệp Hoài Cẩn vang lên, ba củ cải nhỏ lập tức ríu rít mở miệng nói chuyện.

“Ba ba, hôm nay bọn con còn giúp mẹ mời chào khách hàng đó!”

“Ba ba, hôm nay bọn con ăn thật nhiều đồ ăn ngon đó, tuy là hơi cay, nhưng mà ăn rất ngon!”

“Ba ba, mẹ còn biết dùng cà rốt khắc hoa, xinh đẹp cực kỳ luôn!”

“……”

Lúc ba củ cải nhỏ tranh nhau nói, đã đem mục tiêu chuyển hướng về phía giường lớn, ba đứa sóng vai nằm trên giường, mở loa ngoài, anh một câu em một câu, nói đến là hạnh phúc, vui vẻ ở trên giường lăn qua lăn lại.

Tiểu Hứa ở một bên nhìn quả thực là đã bị chết chìm trong sự đáng yêu này rồi.

Làm trợ lý cho Mục tiểu thư có một phúc lợi cực lớn, chính là mỗi ngày có thể nhìn thấy ba cái bánh bao nhỏ làm nũng dễ thương á!

Lúc này ba củ cải nhỏ đại khái còn không biết có một từ gọi là: Làm nũng đáng xấu hổ.

Nhưng mà cũng ngượng ngùng quấy rầy cuộc nói chuyện của bốn cha con bọn họ, tiểu Hứa rời xa phòng, để lại theo sau cho bọn họ.

Mà Diệp Hoài Cẩn đang nghe ba củ cải nhỏ chia sẻ, từ những lời của bọn nhỏ cũng hiểu đại khái được toàn bộ hành trình hôm nay của Mục Nhan.

Suy đoán ra là thực thuận lợi, trong lòng Diệp Hoài Cẩn khẽ buông lỏng.

Còn lo lắng Mục Nhan không thích ứng được ống kính, hiện tại xem ra rất thích ứng đấy.

Chính yếu vẫn là bởi vì cô ấy đối với mỹ thực rất yêu thích đi!

Nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau, lúc này trong lòng Diệp Hoài Cẩn vẫn như có cọng lông chim đang gãi ngứa, mềm mềm mại mại.

“Ba ba ~”

Một tiếng gọi nhẹ, kéo suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn về, vội vàng nói: “Làm sao vậy?”

“Bọn con nhớ ba, nếu cả nhà chúng ta có thể cùng nhau thì tốt rồi.” Giọng của Diệp Vũ Thánh có chút rầu rĩ truyền tới trong tai Diệp Hoài Cẩn.

Tuy ở bên cạnh mẹ cũng rất vui vẻ, nhưng nếu có cả ba ba ở bên nhau nữa, bọn chúng sẽ càng vui vẻ hơn.

“Bảo bối, ba ba cũng nhớ các con.” Diệp Hoài Cẩn nghe, trong lòng có điểm ngọt cũng có chút ê ẩm, “Chờ các con quay xong chương trình trở về là có thể nhìn thấy ba ba rồi.”

“Vâng.” Thanh âm vẫn mang theo một chút suy sút.

Diệp Hoài Cẩn đang muốn nói cái gì đó an ủi con trai bảo bối của mình thì đột nhiên giọng nói bên kia di động đã thay đổi.

“Mẹ ~ Mẹ đã trở lại ~”

“Cạch ~”

Diệp Hoài Cẩn cho dù không có mặt ở hiện trường cũng đều có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Đại khái chính là vợ yêu nhà anh trở về, sau đó các con của anh mới vừa rồi còn nói nhớ nhung anh tức khắc vứt bỏ ba chúng nó luôn, di động cũng ném sang một bên……

Thật là quá nặng bên này nhẹ bên kia rồi!

A~ Cái thói đời này!

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Diệp Hoài Cẩn lại mang theo nụ cười dung túng, đồng thời cũng không quên tiếp tục cầm di động nghe động tĩnh bên kia, chờ đợi đến lúc anh được nhớ tới.

Lúc này, trong phòng khách sạn.

Mục Nhan mới vừa thu xong nội dung phỏng vấn liền đi siêu thị gần đó mua một ít đồ trở về.

Vừa mở cửa liền nghe được giọng nói ngọt ngấy của mấy đứa con trai.

Nhìn lại, quả nhiên là thấy ba củ cải nhỏ đang tung tăng nhảy nhót chạy về phía mình, ánh mắt sáng ngời có thần, sau đó lúc nhìn thấy cái túi trong tay Mục Nhan thì ánh mắt kia càng trở nên lấp lánh.

Đặc biệt là lão nhị Diệp Vũ Triết, vội vàng hỏi, “Mẹ, đây là đồ ăn à? Mẹ mang về cho con à?”

Diệp Vũ Triết vẫn không quên, lúc mẹ đi nó đã nói qua là phải mang về cho nó ít đồ ăn ngon rồi.

“Mang cho các con một chút trái cây, còn lại là đồ mẹ cần để chuẩn bị một ít điểm tâm, chờ ngày mai mang đến tiệm của chúng ta.” Mục Nhan nói, đem đồ trong tay đặt sang một bên, sau đó từ bên trong lấy ra một túi nho, lấy đi rửa sạch sẽ sau liền đặt lên bàn trà.

Ba củ cải nhỏ vội vàng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, anh một quả em một quả cùng nhau ăn.

Đồng thời cũng mở TV lên, vừa lúc nhảy đến một kênh liền ngừng lại.

Bên trong một con lợn con, trên cái mũi đang đậu một con bướm, ngay sau đó mở miệng nói: “Mình không phải đóa hoa, mình là heo Peppa!”

Ngó một cái, Mục Nhan liền biết mấy đứa con trai đang xem chương trình gì trên TV rồi.

Cười lắc đầu, Mục Nhan lúc này mới chuẩn bị làm chuyện tiếp theo, đồng thời cũng chú ý tới tiểu Hứa đứng ở một bên.

Đối diện với tầm mắt của Mục Nhan, tiểu Hứa vội nói: “Chị Mục, có cần em hỗ trợ gì không?”

Mục Nhan nghe vậy, lắc đầu nói: “Không có việc gì, em đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đó!”

Cô còn phải dậy sớm, tiểu Hứa làm trợ lý của cô chắc chắn còn phải sớm hơn.

“Vậy chị Mục, em đi trước nhé.” Nói xong, tiểu Hứa liền xoay người rời đi.

Chỉ là đi được một nửa, bước chân không tự giác mà dừng lại, xoay đầu nói: “Chị Mục, di động lúc trước em cho bọn nhỏ mượn gọi điện thoại, em còn chưa lấy lại!”

Cậu rất hoài nghi là ở trong phòng, nhưng cậu cũng không thể vào phòng tìm được, anh Hải mà biết sẽ đập chết cậu, cậu chỉ có thể trực tiếp nói với Mục Nhan.

Mục Nhan nghe, lập tức liền nhìn về phía ba thằng nhóc đang xem TV, “Di động của chú Tiểu Hứa ở đâu vậy?”

Mục Nhan vừa hỏi như vậy, ba củ cải nhỏ tức khắc ngây ngẩn.

Lúc này Diệp Vũ Thánh đột nhiên đứng lên, sau đó “A” một tiếng nói: “Em đã quên mất ba rồi!”

Đồng dạng, hai củ cải nhỏ còn lại cũng lập tức biến thành bộ mặt hoảng sợ.

Bọn nó cũng đã quên!

Nói, tung ta tung tăng chạy tới mép giường, sau đó cầm lấy di động, thật cẩn thận mà thử nói: “Alo, ba ba, ba còn đó không?”

Nghe lời này, Mục Nhan nháy mắt liền hiểu.

Hoá ra ba con heo nhỏ này đang nói chuyện với ba, kết quả bởi vì cô trở về mà hoàn toàn quên luôn ba chúng nó!!!

Mục Nhan nhịn không được cười ra tiếng.

Mấy đứa con trai thật là ngốc nghếch đáng yêu mà.

Vào lúc Mục Nhan đang nghĩ như vậy, Diệp Vũ Thánh đã cầm di động lại đây sau đó đưa tới trước mặt Mục Nhan, “Mẹ, ba ba muốn nói chuyện với mẹ.”

Mục Nhan tiếp nhận di động sau đó liền nghe được giọng nói trầm thấp thuần hậu của Diệp Hoài Cẩn trong điện thoại truyền đến.

“Đang làm cái gì đó?”

“Không làm gì, chính là đi quay bổ sung một đoạn phỏng vấn, hỏi một ít việc rồi kết thúc, em thuận tiện đi siêu thị mua một ít đồ vừa trở về.” Mục Nhan đơn giản giải thích, nói xong tạm dừng một chút, sau đó mang theo ý cười tiếp tục mở miệng nói, “Di động này là của tiểu Hứa, em trả cho cậu ấy trước đã, đợi lát nữa dùng di động của em gọi lại cho anh.”

“…… Ừ.” Giọng Diệp Hoài Cẩn cũng chỉ có thể tạm dừng một chút.

Làm một đứa con trai quên mất tiêu ba mình thì bị mẹ cười nhạo một chút kỳ thật cũng rất bình thường nhỉ?

Sau khi kết thúc trò chuyện, Mục Nhan liền đưa điện thoại di động trả cho tiểu Hứa.

Tiểu Hứa lấy qua sau đó nói một tiếng ngủ ngon liền rời đi.

Đóng cửa phòng lại, Mục Nhan quay đầu chuẩn bị cầm di động gọi lại cho Diệp Hoài Cẩn.

Lúc này mới cầm lấy, ba củ cải nhỏ liền tiến đến bên cạnh Mục Nhan, thấp thỏm nói: “Có phải ba ba rất tức giận không ạ?”

Ừm, chắc chắn là rất tức giận rồi, nếu lúc gọi điện thoại mà ba mẹ bọn nó quên mất bọn nó thì bọn nó sẽ thực tức giận thực tức giận, ba ba hẳn là cũng giống vậy rồi!

Mục Nhan nhìn ba củ cải nhỏ từng đứa hai tay đều đặt ở trước người mình quơ loạn, bộ dáng ngượng ngùng, cười hiền nói: “Ba các con sẽ không tức giận các con đâu, nhưng mà các con có thể nhận lỗi với ba các con một tiếng.”

“Vâng vâng.” Ba cái đầu nhỏ tức khắc gật lia lịa.