Chương 12

Mục Nhan buồn cười nhìn dáng vẻ giống như đói tới chịu không nổi của bọn nhóc, nhưng cô cũng chỉ nhìn xung quanh không lên tiếng.

Cuối cùng, ba đứa nhóc không nhịn được, nhẹ nhàng dùng đôi chân nhỏ xoay vòng trước mặt Mục Nhan tạo thành một cái vòng tròn.

"Mami, bên kia có cái gì thơm quá xá!" Diệp Vũ Thánh nhịn một hồi, cuối cùng thốt ra một câu.

"Hơn nữa nhìn thoáng qua có vẻ như ăn rất ngon luôn." Diệp Vũ Triết nói tiếp, lúc này nhóc có thể nghĩ đến một việc thôi, đó là "ăn".

Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, lại vừa suy nghĩ, vừa nói: "Ăn no rồi chúng ta mới có sức để làm nhiệm vụ!"

Ba chú nhóc, mỗi người nói một câu, còn có cặp mắt to đang sáng lấp lánh, nhìn qua giống như ba nhóc đang nói rất thật lòng.

Dưới ánh mắt lấp lánh chân thành của bọn nhỏ, Mục Nhan chỉ kiên trì được mười giây, nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ của bản thân là tới đây để ghi hình nên dưới sự chờ mong của ba đứa con, cô mở miệng: "Hôm nay chúng ta tới đây là có nhiệm vụ cần làm, đợi đến lúc hoàn thành nhiệm vụ, mami sẽ dẫn mấy đứa đi ăn."

Cô muốn dạy cho mấy đứa con của mình hiểu được trong mọi việc thì phải làm chuyện quan trọng trước, phải hiểu chuyện gì nên làm trước, chuyện gì nên làm sau, hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn nhỏ là hoàn thành nhiệm vụ quay hình.

"Dạ vâng!" Diệp Vũ Triết có chút thất vọng, nhưng rất nhanh nhóc đã có tinh thần trở lại.

"Vậy hiện tại chúng ta nhìn bản đồ trước." Nói xong, Mục Nhan lấy bản đồ ra, sau đó ngồi xổm xuống để cho ba đứa nhỏ cũng có thể nhìn được.

Mục Nhan nhìn bản đồ một hồi, lại quan sát xung quanh để tìm ra nơi bọn họ cần làm nhiệm vụ đầu tiên.

Cuối cùng, Diệp Vũ Hành đã vô cùng tinh mắt và nhanh nhẹn chỉ vào một nhà hàng, nói: "Mami nhìn kìa, đằng kia có đặt một lá cờ nhỏ ở trước cửa."

Mọi người nhìn theo tay của Diệp Vũ Hành thì thấy đây là một tiệm ăn có mặt tiền lớn hơn nhiều so với các cửa hàng hàng, trước cửa của nhà hàng này có một lá cờ màu đỏ.

Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, tiệm ăn này chính là mục tiêu đầu tiên bọn họ cần phải làm nhiệm vụ.

"Mami, chúng ta mau đi đi!" Sau khi đã xác định mục tiêu xong, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết cùng nhau kéo Mục Nhan đi về phía cửa tiệm ăn này.

Diệp Vũ Hành thì chậm rãi đi theo ở phía sau, khi nhìn thấy mami và hai người anh của mình đã cách khá xa, mới cất đôi chân ngắn chạy theo.

"Tiệm ăn vặt sò đất Hoàng thành."

Diệp Vũ Thánh đứng ở trước cửa, mở miệng đọc tên cửa hàng.

Mục Nhan nghe xong, không nhịn được mà cười: "A Thánh, không phải sò đất, là bờ kè."*

(Đoạn này là do nhóc Thánh nhà mình mới biết chữ nên đọc chữ tách ra, giống như đánh vần từng chữ mà không ghép lại vậy á. -> 土贝)



"Dạ vâng." Diệp Vũ Thánh trả lời, ánh mắt liếc trái, liếc phải một hồi, sau đó tỏ ra bình thường lôi kéo Mục Nhan vào cửa.

Lúc bốn người bước vào cửa, bởi vì hiện tại là hơn ba giờ chiều nên trong nhà hàng cũng không có đông khách, vì vậy cho nên ai cũng biết mục tiêu của bốn người là gì, hầu hết các ánh mắt trong tiệm ăn này đểu hướng về bốn người họ.

Nhìn thấy camera ở phía sau họ đang quay hình, các vị khách ở đây có rất nhiều phản ứng không giống nhau, có người lấy đồ vật che mặt mình lại, có người lấy di động của bản thân ra chụp hình bọn họ, tất nhiên, phần lớn đều thấy tò mò đối với Mục Nhan xinh đẹp và ba bé sinh ba đáng yêu.

Ba tên nhóc lại không quan tâm đến ánh mắt ở xung quanh mà sau khi vào cửa, ba nhóc đã đi thẳng đến quầy gọi món ăn.

Đứng trước quầy gọi món ăn là chủ quán.

Bởi vì tổ chương trình đã có xin phép và thông báo trước, cho nên cô ấy đã biết trong đoàn người đến quán ghi hình hôm nay sẽ có ba đứa trẻ sinh ba.

"Dì ơi, nơi này là chỗ để làm nhiệm vụ đúng không ạ?" Diệp Vũ Thánh nhón chân, bàn tay nhỏ bám vào quầy, hỏi bằng giọng trẻ con của mình, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành đến sau cũng hành động y chang ông anh nhà mình.

Khi ba khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xuất hiện ở trước mặt mình, cô chủ quán cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy Mục Nhan ở phía sau, trong lòng khen thầm một tiếng “ thật có phúc”, rồi mở miệng cười: "Dì có thể nói cho các cháu biết nhiệm vụ là gì, nhưng mỗi đứa phải hôn dì một cái được không?"

"Mami có nói là không thể tùy tiện hôn người khác!" Diệp Vũ Thánh hơi bối rối, cậu bé muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ giúp mami, nhưng Mami có dặn dò là không thể tùy tiện hôn người khác, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Diệp Vũ Thánh nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục Nhan, trong mắt tràn đầy câu hỏi "Mami, làm sao bây giờ?"

Mục Nhan thấy thế, tiến lên "ngăn cản" hành động chọc ghẹo đối với mấy đứa con của cô chủ: "Bà chủ, người làm nhiệm vụ là tôi, hay là tôi hôn cô một cái?"

Chủ quán bị lời nói giải vây của Mục Nhan làm cho buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng, khi nhìn thấy dáng vẻ của ba đứa nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi lại buồn cười một lần nữa.

Chọc ghẹo con nít đúng là thật vui!

Cô ấy nhẹ ho một tiếng, rồi mở miệng trả lời dưới sự mong chờ của bọn : "Vậy mấy đứa hôn mami cùa mấy đứa một cái đi! Sau khi hôn xong dì sẽ nói nhiệm vụ cho mấy đứa nghe."

Ba nhóc nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Mami, mau ngồi xuống." Diệp Vũ Triết vội vàng hối thúc Mục Nhan.

Mục Nhan ngồi xổm xuống, vừa ngồi xuống, ba đứa nhóc giống như là tên lửa vọt nhanh tới, sau đó, hôn lên mặt Mục Nhan một cái thật kêu.

Sau khi hôn xong, ba cái đầu nhỏ nhanh chóng quay lại nhìn chủ quán. Cô chủ quán thấy vậy, nở một nụ cười hiền lành rồi bắt đầu nêu nhiệm vụ.

Trên thực tế, nhiệm vụ mà Mục Nhan cần phải làm cũng rất đơn giản, đó là cô phải lựa chọn một trong những món đặc sắc của quán để cải biến nó, sao cho các khách hàng cũ của quán có thể nhận ra đây là món gì nhưng phải tán thành phiên bản mới của món này, nhận được lời khen của mười vị khách thì nhiệm vụ thành công.

Mục Nhan tiếp nhận nhiệm vụ.

Sau khi cô nhận nhiệm vụ, chủ quán đưa menu của quán cho Mục Nhan xem, để cô lựa chọn một món cần cải tiến.

Mì sốt ngọt, mì cay Thành Đô, mì thịt bò.

Sủi cảo chiên, xương sườn chiên giòn, phổi phu thê cắt lát.

Cháo đậu, mì thạch Bắc Tứ Xuyên, bánh bao đường đỏ

. . .

Càng nhìn càng thấy tất cả đều là món ăn vặt nổi tiếng của Thành Đô.

Trong đó, có rất nhiều món Mục Nhan đã được nếm thử ở các địa phương khác, thậm chí còn làm thử theo công thức dạy nấu ăn trên internet, nhưng lại chưa từng ăn thử ở tại bản địa.

Không lâu sau, Mục Nhan đã chọn xong món mình muốn cải tiến: mì cay Thành Đô.

Bởi vì trước đây khi nấu thử ở nhà cô đã có thay đổi một ít khẩu vị dựa theo người bản xứ ở Thành Đô rồi, sau đó, mì cay Thành Đô lại trở thành một món nằm trong danh sách ưa thích của cô.

Chỉ là trước khi chính thức bắt đầu, Mục Nhan tính toán tự mình ăn thử một chén mì cay Thành Đô của tiệm này

Nghe Mục Nhan yêu cầu, chủ quán lập tức bảo đầu bếp làm cho cô một chén, ngoài ra, còn đưa cho cô một ít đồ ăn vặt. Tất nhiên những món này là chuẩn bị cho mấy đứa nhóc.

"Bảo bối, mấy món này là cho các cháu ăn này." Cô chủ hiền hòa nói với ba đứa nhỏ.

"Cảm ơn dì." Sau khi được sự đồng ý của Mục Nhan, ba đứa nhỏ lập tức lên tiếng cảm ơn. Đợi đến khi đồ ăn được dọn ra, ba tên nhóc lập tức tay trái cầm một que, tay phải cầm một que, ăn vui vẻ vô cùng.

Mà bên Mục Nhan cũng bắt đầu dùng thử mì cay Thành Đô của tiệm này. Là một trong những món đặc sắc của tiệm, hương vị của món mì cay Thành Đô tất nhiên sẽ không tệ được.

Một đũa đầu tiên vừa vào miệng, mắt của Mục Nhan sáng bừng.

Sợi mì mỏng nhỏ, nước lèo thơm phức, nêm nếm vừa miệng, lại còn có chút vị cay nhẹ, làm cho người ta ăn đũa thứ nhất đã muốn ăn thêm đũa thứ hai.

Một lát sau, Mục Nhan nhìn thấy vẻ mặt thèm của ba đứa nhóc, nên cô chia một ít mì còn lại cho ba đứa nhỏ, rồi chuẩn bị đi theo cô chủ quán về sau bếp để bắt đầu thử thách.

"Các con ở bên ngoài giúp dì chủ quán tiếp khách được không?" Mục Nhan nhìn thấy ba cái đầu đang tập trung ăn, bất đắc dĩ lên tiếng đề nghị.

"Dạ, bye bye mami." Ba đứa nhỏ đồng thanh, đứng trước đồ ăn ngon, bọn nhóc lựa chọn ở lại sảnh lớn.

Ừm, giúp dì đón khách, lại thuận tiện…ăn ngon luôn.

"Yên tâm đi! Bọn nhỏ ở trong tiệm sẽ không có chuyện gì đâu." Chủ quán vội nói, cô chuẩn bị một lát nữa sẽ cho ba đứa nhóc này trở thành “mèo gọi khách”.

Ba đứa nhỏ sinh ba, thật sự là quá làm người ta chú ý và yêu thích.

Mục Nhan im lặng suy nghĩ một chút, con trai của cô vì ăn mà lại "vứt bỏ" cô như vậy, cô còn cách nào khác nữa đâu?

Lúc này, ở sau bếp.

Tất cả các đầu bếp đều đang bận rộn, nhìn chủ quán dẫn Mục Nhan đi vào, mọi người nhìn thoáng qua, chào hỏi một tiếng rồi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Đợi một lát nữa đến lúc khách đông, họ sẽ bận rộn đến mức tay chân loạn cả lên, cho nên hiện tại có thể chuẩn bị gia vị sớm một chút sẽ giúp họ tiết kiệm thời gian rất nhiều.

Lúc này, chủ quán giới thiệu với Mục Nhan một đầu bếp béo ở bên cạnh: "Đây là đầu bếp nấu mì cay Thành Đô xuất sắc trong tiệm chúng tôi, món mì cay Thành Đô cải tiến của cô phải được sự tán thành của anh ta mới có thể thành công xuất hiện ở trên menu của tiệm chúng tôi."

Sau đó, cô chủ quán chừa lại không gian cho hai người, chạy nhanh ra khỏi phòng bếp.

Chạy nhanh chọc mấy đứa nhỏ thôi nào!

"Nguyên liệu đều đã chuẩn bị đầy đủ cho cô hết rồi, cô cứ việc ra tay đi nhé!" Đầu bếp béo nhìn Mục Nhan một lát, lại quay sang nhìn xem camera –man ở một bên, nói thẳng rồi sau đó đứng ở một bên mà xem.

Anh ta vẫn còn có chút nghi ngờ về trù nghệ của những “ đầu bếp” tham gia mấy chương trình ẩm thực kiểu này, nhất là Mục Nhan, trông dáng vẻ xinh đẹp thôi chứ không giống đầu bếp chút nào.

Trong lòng anh ta càng nghĩ càng lệch, thầm nghĩ chắc hẳn đối phương là tới làm dáng mà thôi!

Mục Nhan cũng không biết suy nghĩ của vị đầu bếp béo này, nhìn thấy các nguyên liệu bày biện chỉnh tề trên bàn, cô tiến hành cột tóc, đội mũ, rửa tay.

Làm tốt các bước chuẩn bị xong, Mục Nhan bắt đầu bước về phía cục bột mà nhồi bằng vài động tác đơn giản.

Nhìn thấy động tác của Mục Nhan, ánh mắt của đầu bếp béo lóe sáng, động tác nhồi bột này thật là chuyên nghiệp vô cùng.

Sau khi nhồi bột xong, cô bắt đầu dùng cây lăn bột cán mỏng, vẩy một ít bột mì lên, sau đó gấp phần bột đã cán mỏng lại, rồi cắt thành từng sợi mì đều tăm tắp, cuối cùng phân mì sợi theo khối lượng cho từng phần lần lượt đặt ở một bên, một lần nữa phủ lên một lớp bột mì khô.

Cứ như vậy, mì sợi đã hoàn thành.

Sau khi cô phân ra một phần mì sợi vừa đủ số lượng, thì phần còn lại Mục Nhan dùng màng bọc thực phẩm bao lại, bỏ vào trong tủ bảo quản thực phẩm.

Còn phần mì trong tay, Mục Nhan sẽ làm một phần mì cay Thành Đô cho vị đầu bếp béo này dùng thử.

Đầu tiên, cô nấu nước sôi, trong nồi trải một lớp vải dùng để hấp thức ăn, trải đều mì sợi lên trên, hấp mười phút.

Trong lúc hấp mì, Mục Nhan lại quay sang chuẩn bị thịt heo xay, rau xà lách, cà rốt, nấm hương, giá đỗ, đậu phộng, dầu đỏ, gừng tỏi băm nhuyễn, ớt, mỡ heo…

Mì hấp xong, để nguội, sau đó, Mục Nhan tiếp tục chuẩn bị gia vị.

Đầu tiên cho mỡ heo vào, đợi mỡ nóng chảy thì bỏ vào nồi gừng tỏi băm nhuyễn, ớt phi thơm, sau đó bỏ thịt heo xay vào xào với lửa lớn cho thịt săn lại, tiếp theo là cà rốt, nấm hương xắt sợi, giá đỗ, đậu phộng, tiếp tục xào.

Xào đồ ăn xong, bắt đầu bỏ gia vị, dầu đỏ, muối, bột nêm gà, một ít dầu mè. Tiếp theo nữa là xì dầu, nước tương vào sau cùng. Vậy là nước sốt đã hoàn thành.

Bước tiếp theo là luộc mì, bỏ mì sợi vào nước đang sôi nấu chín, khi mì sắp chín thì nhanh tay bỏ rau xà lách vào, trụng sơ rồi vớt tất cả ra đặt vào trong bát, rưới nước sốt đã được điều chế lúc nãy lên trên mặt.

Nước sốt nóng hôi hổi được rưới vào bát mì, trong nháy mắt, mùi hương bắt đầu lan tỏa ra chui vào trong mũi của những người có mặt trong căn bếp này.

Mì được nấu chín vừa độ, bên trên là màu sắc rực rỡ của nước sốt gia vị và thức ăn kèm đặt trong bát sứ trắng làm cho bát mì càng thêm bắt mắt, rau xà lách xanh mướt được đặt ở một bên càng làm nổi bật thêm, làm cho mọi người nhìn vào đều có cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng, càng làm cho người ta không nhịn được mà muốn động đũa.

Lúc này, camera - man đang cẩn thận quay đặc tả bát mì này. Đúng thật là vô cùng đẹp mắt!

"Đã xong!" Mục Nhan nói với đầu bếp béo bên cạnh, cô cầm một đôi đũa và bát mì đưa đến trước mặt đầu bếp béo.

Đầu bếp béo nhìn thấy kỹ thuật của Mục Nhan nên trong lòng đã có cái nhìn khác đối với cô, mà mùi hương lại đang quẩn quanh chóp mũi nên nhanh chóng tiếp nhận bát mì, sau đó dùng đũa trộn đều lên. Tiếp theo là “rột” một cái, đũa mì thứ nhất đã vào miệng.

Đũa thứ nhất nhai xong, anh ta chưa kịp đánh giá, đầu bếp béo lập tức ăn tiếp đũa thứ hai.

Hiện giờ, cả căn bếp chỉ còn lại tiếng ăn mì của đầu bếp béo.

Nhóm camera - man nhìn thấy cảnh này, yết hầu cũng không tránh khỏi chuyển động lên xuống.

Nhìn người khác ăn mà cũng cảm thấy rất ngon nha!

Ăn liên tục vài đũa, lúc này, đầu bếp béo mới ngừng lại, vươn lên một ngón cái đối với Mục Nhan: "Cô qua cửa."

Sau khi nói xong, xoay người, tiếp tục giải quyết phần mì còn lại trong bát. Ngay cả nước sốt cũng không còn một giọt.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài, bà chủ đã được thông báo nên lập tức phân phó nhân viên của mình treo một tấm bảng ở trong tiệm và ngoài cửa lớn

Món đề cử hôm nay: mì cay Thành Đô.

************

lời edit: nếu mọi người thích ngắm hình các món ăn được nhắc tới trong truyện thì cmt nhé, mình sẽ sưu tập rồi up lên nà.