Chương 11

Vừa xuống máy bay, Hải Dương đã nhận được điện thoại.của tổ chương trình.

Vì trước kia còn có quy ước, chương trình sẽ bắt đầu ghi hình sau khi xuống máy bay.

Cho nên vừa xuống máy bay, còn chưa ra khỏi cửa, Hải Dương đã bắt đầu kiểm tra lại tóc tai quần áo của Mục Nhan và ba cậu nhóc.

Trước tiên là nhìn Mục Nhan, làn da trắng nõn nhẵn nhụi không thể bắt bẻ, đôi mày kẻ đơn giản càng làm cho ngũ quan vốn đã thanh lệ càng thêm xinh đẹp, khóe miệng khẽ cong nhẹ làm cho khí chất của cô vừa nhìn đã thấy được khí chất dịu dàng thanh thoát, ...Diện mạo, khí chất, quần áo, không có vấn đề.

Đến lược ba cậu nhóc, quần áo là bộ thời trang dạo phố dành cho trẻ em giống nhau như đúc, đầu đội mũ lưỡi trai, còn có mặt mày trắng nõn mềm mại lại tuấn tú, làm cho người ta cảm thấy dễ thương vô cùng.

Quan trọng nhất là giá trị nhan sắc của cả nhà này, cho dù thiếu đi khí chất siêu cấp của Diệp Hoài Cẩn, nhưng chỉ cần ba người này đứng chung một chỗ tuyệt đối cũng đủ làm mù mắt người nhìn.

Tầm mắt của một ít người ở xung quanh liên tục nhìn chằm chằm vào ba người một nhà này, biểu tình trong mắt toàn là sự kinh diễm.

Nghĩ một chút, Hải Dương mới mở miệng: "Đợi lát nữa vừa đi ra tổ chương trình sẽ cùng nhau ghi hình, tôi không thể ra ngoài, nên sẽ bảo tiểu Hứa trực tiếp đi theo các cô, cô cũng đừng lo, cứ thể hiện ra trạng thái tự nhiên là được, đến khi hậu kỳ tổ chương trình cũng sẽ cắt nối biên tập lại."

Bởi vì biết Mục Nhan không có kinh nghiệm quay phim hay chụp ảnh, cho nên lúc này Hải Dương lại dặn dò thêm vài câu.

"Vâng." Mục Nhan gật đầu, tim bắt đầu đập nhanh hơn một chút, nhưng rốt cuộc thì tâm trạng vẫn còn trong phạm vi kiểm soát được.

Sau khi nói xong, Hải Dương bắt đầu đẩy hành lý của chính mình đi ra ngoài trước.

Lúc này, Mục Nhan nhìn ba cậu nhóc đang tự cầm vali nhỏ của chính mình đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn xung quanh, dịu dàng nói: "Đợi lát nữa lúc đi ra ngoài, phải ngoan ngoãn ở bên cạnh mami, không thể chạy loạn."

"Mami, con sẽ không chạy lung tung." Diệp Vũ Thánh vỗ bộ ngực của cậu bé, lên tiếng cam đoan.

"Con cũng sẽ không chạy lung tung." Diệp Vũ Triết giơ lên cánh tay nhỏ bé của nhóc, lúc vừa nói xong còn cố ý gật gật cái đầu.

"Con sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mami." Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, cũng là dùng giọng nói mềm mại đáng yêu nhấn mạnh một lần.

Mục Nhan nhìn thấy ba đứa nhỏ ngoan ngoãn, nụ cười trên khóe miệng càng thêm dịu dàng, theo thứ tự hôn lên má mấy cậu nhỏ xem như khen thưởng, rồi dẫn ba nhóc đi ra ngoài.

Tiểu Ngô ở một bên phụ đẩy hành lý cho Mục Nhan và cả cậu ấy, về phần ba cái vali nhỏ, đều là ba đứa nhỏ tự mình đẩy, Mục Nhan ở một bên trông chừng ba cậu, phòng ngừa việc ngoài ý muốn.

Nhà có trẻ nhỏ, ở bên ngoài đúng là rất khó yên tâm, chỉ hy vọng bọn nhỏ có thể luôn trong tầm mắt của mình là tốt rồi.

Ba cậu nhóc cũng không biết sự quan tâm của mami, khí thế hừng hực kéo vali nhỏ hình chiếc ô tô mà đi ở phía trước Mục Nhan, giống như là đang dẫn đường.

Ba đứa nhỏ sinh ba, tổ hợp này trong một trình độ nhất định sẽ vô cùng hấp dẫn sự chú ý, người xung quanh nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu giống nhau, đều là không nhịn được mà dừng bước lại để nhìn một chút, rồi lại nhìn về người mẹ đi phía sau, trong lòng đều không nhịn được mà phát ra một ít cảm khái.

Mẹ xinh đẹp như vậy, khó trách mấy đứa nhỏ sẽ đáng yêu như thế này.

Mà có mấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy, người mẹ này cũng là người có phúc.

Không ít người qua đường nghĩ như vậy, khi đi đến cổng ra, trong lúc đó đột nhiên thấy được mấy cái camera đối diện với bọn họ bên này.

Rất nhiều người có suy nghĩ đầu tiên là, chẳng lẽ có nghệ sĩ à?

Trong nhất thời, mọi người bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh, thậm chí có người đã lấy di động ra chuẩn bị quay phim, mong được cùng mấy ngôi sao được một lần "gặp gỡ tình cờ" .

Đúng lúc này, rất nhiều người nhìn đến camera bắt đầu hướng về phía Mục Nhan và ba đứa nhỏ, đi theo di chuyển của họ, hơn nữa còn có một người dẫn đường bọn họ đi ra ngoài.

Sau đó, rất nhiều người mới nhận thức được, thì ra ba đứa nhỏ và người mẹ này mới là "nghệ sĩ".

Mà nói cho cùng, tuy ba đứa nhỏ và người mẹ này đều có gương mặt đẹp giống minh tinh, nhưng là rất nhiều người vẫn là không có cách nào biết được vị này là ngôi sao nào trong giới giải trí.

Bất quá đã có ghi hình, sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.

Nghĩ như vậy, nên mặc dù có những người chụp được ảnh, nhưng cũng nhanh chóng quên mất, mà có vài người tuy rằng đăng lên weibo của mình chờ cư dân mạng bình luận, nhưng bởi vì bản thân họ không nổi tiếng, nên cũng không thể nhấc lên được sóng gió gì.

Chuyện này tạm thời không nói, nói tới đoàn người của Mục Nhan đi.

Sau khi đi đến cổng ra, nhìn thấy camera nhắm ngay chính mình mà quay, ba cậu nhóc đã thấy ngạc nhiên, nhưng bởi vì người ở xung quanh càng ngày càng nhiều, ba cậu nhóc đã không còn tự do như trước đó, trở lại bên cạnh Mục Nhan, gắt gao theo sát bên cạnh cô, nhìn thấy một ít nhân viên công tác ở xung quanh giống như là nhìn thấy điều gì kì quái vậy.

Mục nhan biết đây là lần đầu tiên bọn nhỏ đối mặt với tình huống như vậy sẽ có một ít sợ hãi, tạm thời không nói gì, chỉ nắm chặt thời gian mang theo ba cậu nhóc lên xe của tổ chương trình.

Sau khi lên xe, nhìn thấy phía trước xe còn có một chú đang cầm camera quay bọn họ, còn có một cái camera ở trong góc, ba đứa nhóc mới nhỏ giọng hỏi.

"Mami, tại sao bọn họ vẫn luôn quay hình chúng ta? Có phải là chương trình mà lúc trước mami có nói qua đúng không?"

Diệp Vũ Thánh nhìn nhìn camera rồi hỏi, giọng nói mang theo sự khó hiểu, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng chớp mắt nhìn Mục Nhan.

"Ừ, đúng là chương trình mà mami đã nói, nhưng mà chương trình này sẽ không phải có thể quay xong ngay lập tức, vẫn cần quay tiếp để chọn ra hình ảnh nào đẹp . . . . ." Mục Nhan kiên nhẫn giải thích.

"Vậy lúc chúng con muốn đi WC thì làm sao bây giờ? Nếu chú này vẫn đi theo, con sẽ mắc cỡ lắm." Trong phút chốc, Diệp Vũ Thánh phát biểu một câu xanh rờn, vẻ mặt vừa nhìn đúng thật là có mấy phần bối rối.

Không nói Mục Nhan, ngay cả tài xế đang lái xe cùng với mấy camera- er đang quay hình đều không nhịn được mà cười trộm.

"Chú sẽ không quay phim lúc con đi WC." Mục Nhan bất đắc dĩ mà nói, sau đó bắt đầu cẩn thận dùng lời giải thích để ba cậu nhóc có thể nghe hiểu chuyện quay hình ở chương trình là như thế nào.

Chủ yếu là ngày hôm qua dẫn ba cậu nhóc đi chơi trò chơi, hơn nữa lúc sau. . . . . . Cho nên vợ chồng bọn họ chỉ nói qua với ba đứa nhỏ là đi quay hình, nhưng cụ thể là quay cái gì lại chưa kịp nói với bọn nhỏ, hiện tại vừa lúc thừa dịp cơ hội này nói ra.

Giải thích xong thế nào là chương trình ẩm thực du lịch, cái đoạn không ý nghĩa này chắc là sẽ bị biên tập cắt nối đi!

Mà đợi đến khi Mục Nhan nói có thể ăn được món ngon, ánh mắt của ba tên nhóc lập tức sáng lên, bọn họ thích ăn ngon!

Nhất là Diệp Vũ Triết, suýt nữa còn muốn giơ hai tay hai chân tỏ vẻ nhóc đang cao hứng.

"Mami có ăn ngon, vậy có chú này cầm camera quay chúng con hoài luôn cũng không quan trọng." Diệp Vũ Triết suy nghĩ cặn kẽ một lúc lâu, sau đó vô cùng nghiêm túc mà nói.

"Được." Mục Nhan lên tiếng, đưa tay nhéo mặt Diệp Vũ Triết.

Ôi! Bảo bối nhà cô sao lại đáng yêu thế này, quá dễ thương!

. . . . . .

Trong lúc bầu không khí đang ấm áp, xe đã tới khách sạn.

Sau khi nhận phòng, Mục Nhan bắt đầu rửa mặt chải đầu sơ qua cho ba cậu nhóc, sau khi chăm sóc sơ cho mấy nhóc xong mới nghỉ ngơi một chút.

Và hiển nhiên, trẻ con không biết mệt! Bắt đầu đi dạo xung quanh căn phòng này cùng với nhau.

Tuy rằng trong phòng có lắp camera và có người quay hình, nhưng cơ bản đều được ẩn giấu.

Sau khi Mục Nhan giải thích, thái độ của ba cậu nhóc đối với camera cùng người quay phim rõ ràng có vẻ thoải mái hơn, sau khi phát hiện camera đi theo bọn họ, ba cậu còn trực tiếp chơi trò trốn tìm nữa.

Đồng thời, ba cậu nhóc tò mò còn phát hiện trong phòng có một cái phòng nhỏ, trong đó có một chú quay phim, đứa lớn Diệp Vũ Thánh còn cố ý chui đi vào để nhìn tình huống ở bên trong.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng toàn là tiếng vui đùa của bọn nhỏ, làm căn phòng càng thêm có sức sống.

Mà sau khi Mục Nhan vệ sinh đơn giản xong xuôi, đang không biết kế tiếp muốn làm cái gì thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa, là nhân viên công tác đưa tới tấm thiệp chứa nhiệm vụ đầu tiên.

Nhìn thấy tấm thiệp thật to, ba tên nhóc lập tức quên đi món đồ chơi là cái camera, tò mò kiễng chân để nhìn, giống như muốn nhìn đến tấm thiệp này có cái gì.

"Mấy đứa đọc cho mami nghe đi." Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của ba cậu nhóc, Mục Nhan mở ra, đưa tấm thiệp bên trong cho đứa lớn Diệp Vũ Thánh.

Sau khi cầm lấy, ba cái đầu nhỏ chụm lại, sau đó bắt đầu đọc to lên.

"Mời quý khách sau giờ ngọ đến khu Ẩm thực Thảo Đường, một trong khu phố mỹ thực nổi tiếng của Thành Đô để hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến, dựa theo hình ảnh manh mối được cung cấp mà hoàn thành nhiệm vụ, đạt được manh mối tìm kiếm, hai ngày tiếp theo quý khách cần phải khai trương cửa hàng này."

Đọc xong, ba cậu tò mò lật lật tấm thiệp, nhìn thấy mặt sau có bức tranh vẽ một cái bản đồ nhỏ, trên bản đồ còn có rất nhiều chỗ dán lá cờ.

"Mami, cái này là muốn chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tìm cửa hàng!" Diệp Vũ Thánh đã nhanh chóng nhận được rõ ràng sự việc, cậu bé nói xong còn tỏ vẻ cầu được khen ngợi.

"Con biết, địa phương có lá cờ nhỏ này là nơi muốn chúng ta đi làm nhiệm vụ." Diệp Vũ Triết cũng không cam lòng yếu thế, nói.

Diệp Vũ Hành thấy lời nói mình có thể nói đều bị các anh trai nói hết, im lặng một hồi, tổng kết lại: "Mami, chúng ta muốn đến nơi có lá cờ nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tìm được cửa hàng chúng ta muốn tìm."

"Đúng rồi, mấy đứa thật giỏi."

Nhìn thấy ba đứa nhỏ nói chuyện trật tự rõ ràng, Mục Nhan không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ ba cái mông nhỏ của ba người, nói: "Đi lấy cặp sách của mấy đứa đi, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ nào."

"Dạ." Ba cậu nhóc nghe, lập tức chạy nhanh lấy đồ vật làm cho cái mông nhỏ cũng ngúng nguẩy theo.

Trong chốc lát sau, một lớn ba nhỏ đội mũ giống nhau ra cửa, lên xe mà tổ chương trình sắp xếp, đi đến nơi cần đến.

Từ lúc bước xuống xe có điều hòa, hơi nóng trực diện ập tới.

Hiện tại, địa phương bọn họ đang đứng chính là điểm bắt đầu trên bản đồ —— đường Võ Hầu Từ .

Đường Võ Hầu Từ lấy tên của Võ Hầu Từ, ngoại trừ có kiến trúc cổ kính ở bên ngoài, còn có ẩm thực mỹ vị.

Lúc này, đứng ở đầu con đường, đã có thể cảm giác được kia mùi hương của món ngon đang bay tới từng đợt, từng đợt, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Ba cậu nhóc đứng ở tại chỗ hít một hơi thật sâu, sau đó, ánh mắt đã bắt đầu hướng về các quán ăn có món ngon.

Dạo qua một vòng sau cuối cùng dừng tại trên người Mục Nhan, đôi mắt - trông mong mà nhìn. . . . . .

Hương vị này thật sự là vô cùng câu dẫn dạ dày của mấy cục cưng nhỏ!