Chương 21: Muốn chơi, vậy đánh lớn một chút
Từ đó về sau, bốn người bọn họ kết nghĩa anh em, có phúc cùng hưởng, cũng được mười hai năm rồi, tình cảm chưa bao giờ thay đổi, khiến cho người ta thật ngưỡng mộ.
Tuy nhiên mấy năm nay gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng bất kể là khi nào gặp mặt, đều thân thiết như lúc đầu.
“Đại ca, nghe nói anh mới phá thân à?” Ánh mắt của lão tứ Mạc Đông Lăng đầy ranh mãnh, phải biết rằng ba người bọn họ kính trọng đại ca thủ thân như ngọc ba mươi năm rồi! Chuyện lớn như vậy dĩ nhiên phải ăn mừng.
“Phụt!” Lão nhị Nông Dịch Tiêu che miệng cười trộm, không ngờ lại liếc thấy đôi mắt đen láy rét buốt như sương của đại ca, sợ hãi vội vàng mím môi.
“Từ khi rời khỏi trường học, đã lâu lắm rồi chúng ta không đọ sức rồi, chi bằng, tối nay đi đi?” Đằng Cận Tư tà ý nhếch môi, đáy mắt không hề có ý cười, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống 30 độ.
Mạc Đông Lăng liên tục khoát tay không ngừng, gương mặt khóc lóc nhăn lại như cái bánh bao. “Lão đại, em sai rồi, em không muốn làm bao cát bằng thịt.”
Nghĩ tới tràng đọ sức thời đại học kia, anh hối hận đến xanh ruột, đều tại cha anh lúc nhỏ không cho anh đi học võ Thiếu lâm, hại anh không gượng dậy nổi, chao ôi. . . . . Nghĩ lại chuyện cũ thấy mà kinh!
“Đại ca, em mới phát hiện một sân Golf ở Pháp rất khá, bây giờ vẫn chưa muộn hay chúng ta bay qua, chơi một trận?” Ý định của Nông Dịch Tiêu là: đánh đòn phủ đầu, dời lực chú ý.
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc anh một cái, sớm đã quen với sự giảo hoạt đó của anh, ngón tay gõ nhẹ trên bàn. “Nếu đã muốn chơi, vậy thì cược lớn một chút.”
“Được, đánh cược càng lớn càng tốt.” Lão tam Nam Hoa Cẩn vẫn trầm mặc cười vô hại như một đứa bé, thật ra anh là kẻ tà ác nhất trong bốn người. (⊙o⊙)
Mạc Đông Lăng nhìn anh một hồi rồi nhếch miệng, lão tam là người thuộc phần tử tà ác, lúc nào chả xúi giục làm loạn! Lần nào cũng là người la hét muốn đánh cược, kết quả mỗi lần thua đều là lão giấy! Lão giấy bị ngươi hại thảm rồi!
Nhớ ngày đó tướng mạo anh ta thanh tú, lịch sự, người đàn ông mặt trắng nhỏ ấy đi đâu mất rồi, lại còn lo sợ đánh hỏng anh. Sau này mới biết là bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa, một con sói xám lớn khoác tấm da dê trên người.
Đôi mắt màu xanh lục của Nam Hoa Cẩn mênh mông, không rảnh để ý đến kháng nghị của lão tứ, anh chính là muốn chơi lớn, càng kí©h thí©ɧ càng hứng thú.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi, tám giờ tối, Liệp Ưng sẽ ở trên tầng chót chờ các chú ~~ trên đó có toàn bộ thiết bị, đầy đủ các loại phục vụ, muốn cái gì có cái đó.” Nông Dịch Tiêu cười rất mờ ám.
“Anh không cần.” Đằng Cận Tư rất bình tĩnh thành thật nói, mặc dù anh không ghét phụ nữ như trước, nhưng vẫn không làm được loại chuyện đó, chỉ có cô gái nhỏ kia là ngoại lệ.
“A! Lão đại, chẳng lẽ anh thật sự. . . .” (không tiện nói ra ‘căn bệnh’ kia) Mạc Đông Lăng cố nhịn không nới ra mấy chữ sau, tính tình của lão đại anh rõ nhất, có điều, vì không muốn bị tàn phế nên anh phải nhịn.
Ánh mắt lạnh lùng của Đằng Cận Tư liếc qua một cái, Mạc Đông Lăng lập tức ngoan ngoãn câm miệng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh hiểu mà.
“Anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác.” Đằng Cận Tư nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Còn có chuyện lạ này nữa sao?” Mạc Đông Lăng kinh ngạc hỏi.
Nam Hoa Cẩn và Nông Dịch Tiêu đồng thời cau mày, quả nhiên rất kì lạ, xem ra khúc mắc của đại ca vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ được, nhưng mà cuối cùng đã có một bước tiến lớn, dấu hiệu tốt!
“Nếu không thì, mang cô gái kia theo đi?” Nông Dịch Tiêu dựa trên nguyên tắc từ trước tới nay của bốn người.