Chương 29

“Tạ tổng, đây là tài liệu thư kí Đồng vừa mới chuyển qua.”

Tạ Phong chỉ nhìn lướt qua rồi gật đầu một cái, tiếp tục chuyên tâm làm việc.

Khoảng thời gian trước quả thực là hắn đã quá bỏ bê công việc. Mặc dù sau lần này có thể diệt trừ bớt một thế lực uy hϊếp lớn đến hắn, nhưng cái giá phải trả quả thực không nhỏ. Sau lần này, uy tín của DG bị giảm sút nghiêm trọng mặc dù thu mua được Tiêu thị, đấy là còn chưa kể đến sức ép bên phía Tạ gia.

Gấp lại tập văn kiện, Tạ Phong nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay.

Đã hơn 8 giờ sáng, lúc hắn rời đi mới chỉ có 2 giờ.

Ngồi một chỗ làm việc liên tục 5 tiếng đối với một người là không hề dễ, nhất là với người vừa ngồi một tiếng trên máy bay.

Tạ Phong rời bàn đến bên cạnh cửa sổ. Lặng lẽ ngắm nhìn bình minh nơi bên kia bán cầu.

Không tồi, nhưng không đẹp bằng bình minh ở Trung Quốc.

Khóe miệng bất giác mỉm cười, Tạ Phong dường như có thể nhìn thấy biểu tình giận dữ của Lam Tử Tuyết lúc thức dậy.

Chắc là rất đáng yêu.

Điện thoại thình lình đổ chuông, Tạ Phong vừa bắt máy đã nghe được tiếng hét từ đầu dây bên kia:

“Anh...”

Lam Tử Tuyết thở hồng hộc, mặt đỏ bừng sau khi hét lên. Khi hắn bắt máy, đột nhiên cô lại không nói được gì, rất nhiều điều muốn nói đột nhiên tan thành mây khói. Muốn chửi hắn, mắng hắn, hỏi hắn tại sao lại tự ý làm vậy nhưng lại cứng miệng, không nói được.

Tạ Phong im lặng lắng nghe một lúc lâu vẫn không thấy người kia nói gì, không khỏi phì cười mà cất giọng bỡn cợt:

“Sao vậy, mới chỉ có mấy tiếng không gặp, đã nhớ anh đến phát điên rồi sao?”

Lam Tử Tuyết như bị nói trúng tim đen, cả khuôn mặt đỏ bừng, giãy đành đạch.

“Ai... ai thèm nhớ anh chứ!”

Tạ Phong ngồi ngửa người ra sau ghế, đôi mắt mông lung nhìn trần nhà, đối với hắn bây giờ, được nghe thấy tiếng Lam Tử Tuyết cũng là một loại hưởng thụ.

“Anh đang ở Milan” Giọng anh trầm ấm đều đều “Nhanh nhất cũng là hai tháng nữa mới có thể trở về.”

Lam Tử Tuyết sững người, im lặng, cuối cùng vẫn chỉ là im lặng. Chỉ muốn hét lên với hắn rằng, cho dù hắn có đi ba năm cô cũng không để ý tới, nhưng tâm tình đè nặng nơi l*иg ngực khiến hô hấp cô trì trệ. Không phải là cảm giác buồn đến bật khóc, chỉ là hơi khó chịu mà thôi.

“Hai tháng trôi qua rất nhanh thôi, phải không?” Chính Lam Tử Tuyết cũng không hiêủ tại sao lại hỏi câu khiến cả hai phải khó xử như vậy, giọng cô nhỏ dần, dường như đang tự hỏi bản thân.

Tạ Phong thở dài một tiếng, yếu ớt cười.

“Em đừng như vậy, anh cảm thấy chính mình hình như đâu gây ra tội lỗi gì lớn.”

Tiếng cười của Tạ Phong còn chưa dứt, Lam Tử Tuyết đã cúp máy.

Trong hai tháng tới không được nhìn thấy hắn, có lẽ ngay lúc này cô nên tập làm quen đi thôi.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lam Tử Tuyết nhanh như chớp cầm lấy điện thoại, một chút chờ mong liền bị dập tắt.

Là tin nhắn chứ không phải là cuộc gọi tới.

“Trong hai tháng tới, em chỉ cần ở nhà, không được đi đâu đấy. Đợi anh.”

Lam Tử Tuyết dở khóc dở cười, hai người từ lúc nào đã như đứa trẻ suốt ngày không thể không có mẹ ở bên thế này.

Đóng lại điện thoại, dòng tin nhắn vẫn đang được gửi.

“Ừ, em biết rồi!”

Từng cơn gió chiều nhẹ lướt trên những ngọn cỏ lau, ánh nắng buổi hoàng hôn không rực rỡ nhưng thật ấm áp. Không có tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện cười đùa, thi thoảng cũng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi hay tiếng vỗ cánh của bầy chim di cư. Mặt nước hồ trong vắt, yên tĩnh thỉnh thoảng lại khẽ động. Bó hoa hồng trắng từ lúc nào đã được đặt trên phiến đá xanh lạnh lẽo, bên cạnh là ảnh một người phụ nữ xinh đẹp đang cười. Nụ cười đẹp như ánh mặt trời.

“Mẹ à, đã cuối đông rồi, mẹ có thấy lạnh không?” Lam Tử Tuyết đưa tay khẽ vuốt gương mặt mẹ, bà vẫn luôn tươi cười ấm áp như thế, ngay cả lúc ra đi.

“Ở trên đó mẹ có thấy buồn không? Có nhớ con không?”

“Mẹ xem, đây là hoa mà lần trước con trồng, rất đẹp phải không?” Miết nhẹ những cánh hoa trắng muốt còn đọng những giọt sương sớm, chuyện cũ như vừa mới đây thôi.

Lam Tử Tuyết rất giống mẹ, cả hai người đều thích hoa hồng trắng, thích ngắm biển, thích những nơi bình yên.

“Ôn Tình bà ta quả thực có phước, đã chết rồi vẫn còn được nhiều người quan tâm như vậy!” Lam Tử Tuyết vẫn ngắm nhìn những bông hoa hồng trắng kia, không quay đầu. Chỉ cần nghe giọng, đã biết đây nhất định là một trong những người cô không muốn gặp nhất.

“Sao? Có phải bây giờ mày gài được ông chủ giàu có rồi, nên cũng không coi người mẹ này ra gì nữa chứ gì?”

Lam Tử Tuyết nở nụ cười khinh bỉ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm qua, cô nghe người đàn bà này dùng chữ “mẹ” để xưng hô với cô.

Bà ta xứng sao?

“Sao lại nói như vậy chứ, phận làm con sao có thể xem thường... mẹ.” Lam Từ Tuyết nói từ “mẹ” với đầy vẻ diễu cợt, cười nửa miệng.

“Bà có gì muốn nói với tôi?” Lam Tử Tuyết sau khi hôn tạm biệt mẹ mình xong mới quay lại nhìn người đàn bà vẫn đang đứng đằng xa kia, vẻ mặt âm trầm khó đoán.

“Lam Chấn Vũ bệnh nặng. Nghe bác sĩ nói chắc không sống được bao lâu nữa.”

Cánh tay cầm tách cà phê của Lam Tử Tuyết bất chợt run rẩy. Nhạc Vận nhìn chất lỏng màu đen sóng sánh trong ly, khóe môi khẽ mỉm cười. Chỉ cần nó còn quan tâm đến lão già kia thì coi như kế hoạch coi như đã hoàn thành được một nửa.

“Thì sao? Liên quan gì đến tôi?” Lam Tử Tuyết lấy lại bình tĩnh, hỏi lại.

“Trong tháng tới, tôi và Tử Yên sẽ ra nước ngoài, coi như là để hai cha con các người gặp nhau lần cuối.”

Lam Tử Tuyết siết chặt quay cầm tách, cố kìm nén không để bản thân mình vung tay đánh bà ta.

Năm xưa là ai bằng mọi cách cướp cha khỏi mẹ con cô, bây giờ lại là ai bỏ mặc cha cô bệnh tật không lo lắng, còn cùng con gái mình đi du lịch?

Lam Tử Tuyết nhấp một ngụm cà phê. Quả thực rất đắng, nhưng cũng không bằng lòng cô bây giờ”

“Các người muốn đi đâu thì đi, tôi không quản.” Khóe môi nở nụ cười “Bao giờ ông ta chết, báo cho tôi một tiếng là được.”

Nhạc Vận lắc đầu, cố ý thở dài, lấy trong túi ra một xâu chìa khóa để lên bàn.

“Tùy con thôi!” Liền đứng dậy quay người bỏ đi.

Người đời thường nói, kẻ đa tình luôn là kẻ khổ vì tình. Kẻ yếu đuối luôn là kẻ khổ vì mình. Mẹ cô năm xưa chính là vừa yếu đuối vừa đa tình, yêu một người đàn ông không yêu mình, chỉ lợi dụng mình suốt cả tuổi thanh xuân, thứ đổi lại chính là ra đi không nhắm mắt.

Cho tới giờ, Lam Tử Tuyết mỗi lo lắng chuyện gì đều sẽ mơ về viễn cảnh hôm đó.

Hôm đó trời đổ mưa như trút nước. Ôn Tình đang cầm ô đứng đợi con gái mình bên kia đường thì trông thấy Lam Tử Tuyết.

Lam Tử Tuyết tươi cười vẫy tay với mẹ. Chân cứ dừng lại nơi bên lề đường, hoang mang nhìn dòng xe tấp nập.

“Chờ mẹ... để mẹ...” Ôn Tình vẫy tay với con gái, lời vẫn chưa kịp nói hết đã trông thấy bóng dáng một người phụ nữ sau lưng con gái mình, lòng chợt thắt lại.

“Nếu cô không rời khỏi Lâm Chấn Vũ, tôi sẽ khiến con gái cô không được yên thân.” Lời nói mới hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

“Tử Tuyết, đứng yên đó!” Tuy không biết tại sao mẹ lại hét lên như thế, cũng không hiểu sao nét mặt mẹ tối sầm lại như thế nhưng Lam Tử Tuyết nghe lời đứng yên không nhúc nhích.

Ôn Tình tay cầm dù cố len lách qua dòng xe cộ đông đúc, ngay khi còn cách con gái mình nửa đoạn đường, người phụ nữ phía sau Lam Tử Tuyết nở nụ cười, dùng sức đẩy Lam Tử Tuyết ra.

Lam Tử Tuyết đột nhiên bị đẩy ra ngoài, trong lúc vẫn còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra thì một chiếc xe lao tới, sau đó...

Tim Lam Tử Tuyết thắt chặt lại, cảm giác đau đớn vẫn còn nguyên vẹn như lúc đó. Mẹ cả người đầy máu vẫn cố sức ôm chặt lấy cô, bàn tay yếu ớt nhuộm mà đỏ tươi khẽ vuốt ve gương mặt tái xanh của cô, giọng thều thào “Con gái ngoan của mẹ...Đừng sợ...đừng sợ...” Nhỏ dần, nhỏ dần.

Khi thấy mẹ đã ngất đi trong lòng mình, Lam Tử Tuyết mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hai hàng nước mắt chảy dài, thấm vào cơn mưa lớn “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Sao người mẹ bẩn vậy, Tử Tuyết...Tử Tuyết cùng mẹ đi tắm, xóa vết bẩn này đi nhé!”, “Mẹ... mẹ...”

Giữa dòng người vội vã, chẳng ai quan tâm đến tiếng than khóc của cô gái bé nhỏ. Lam Tử Tuyết vẫn còn nhớ, khi được đưa đến bệnh viện, máu trên người mẹ cô đã được nước mưa rửa gần hết, cả người lạnh ngắt. Bác sĩ chỉ nói đã quá muộn.

Trong trí óc non nớt của một cô bé 5 tuổi, câu nói đã quá muộn của bác sĩ chỉ là nói muộn rồi, mẹ cô mệt rồi, ngủ một chút rồi sẽ tỉnh lại, sẽ cùng chơi đùa với Tử Tuyết, cuối tuần lại đưa Tử Tuyết đi công viên, cả nhà sẽ cùng nhau ăn kem, cùng nhau...làm rất nhiều việc...

Có phải không... mẹ?

Câu hỏi đó, mẹ cô vĩnh viễn không trả lời được.

Một tuần sau tang lễ của mẹ, cha lấy vợ mới, một người rất xinh đẹp.

Lam Tử Tuyết khi đó suốt ngày chỉ quấn lấy cha mình, trên người vẫn là tang phục màu trắng, hỏi đi hỏi lại chỉ một câu duy nhất: “Cha à, người phụ nữ xinh đẹp kia là ai vậy? Mọi người đều nói đó là mẹ, họ đúng là đồ ngốc phải không cha! Họ vẫn đang nằm đó kia mà, sao cô ấy lại là mẹ được?”

Phải, cho đến bây giờ, Lam Tử Tuyết cô chỉ thừa nhận duy nhất một người là mẹ, mà người đó vĩnh viễn không phải là Nhạc Vận. Còn cha cô, cô đã coi như chết cùng mẹ từ lâu rồi!

Nhưng tại sao, tại sao hiện giờ cô vẫn còn đứng đây? Lam Tử Tuyết siết chặt xâu chìa khóa trên tay, cả lòng bàn tay bị những mảng nhọn của chìa khóa cúa vào đến rướm máu.

Cuối cùng, cô vẫn không phải là một kẻ có thể chối bỏ tình cảm, nhất là tình thân.

Cánh cửa màu xám bạc đã có vài vết hoan ố mở ra, không gian rộng lớn của khu vườn hiện ra trước mắt.

“Ôi, cô chủ về rồi đấy à!” Một bác gái lớn tuổi nghe thấy tiếng mở cửa liền từ trông nhà chạy ra, nắm lấy hai tay Lam Tử Tuyết, khóe mắt rưng rưng:

“Cuối cùng cô cũng về rồi! Ông chủ nhớ cô lắm đấy!”

Lam Tử Tuyết nắm chặt hai tay người hầu lâu năm trong nhà, khẽ gọi: “Dì Trương.” Lam Tử Tuyết ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm trà vẫn còn nghi ngút khói mà dì Trương vừa mang lên.

Nơi gọi là nhà này, đã một năm rồi cô chưa ghé qua.

Kể từ sau khi ra ở riêng, hằng năm vào ngày Tết cô đều về một lần để thắp cho mẹ cô nén hương, chỉ sợ nếu không có dì Trương, bàn thờ mẹ cô sẽ luôn lạnh lẽo. Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên, cô ở lại nơi này lâu như vậy.

“Chị!” Lam Tử Tuyết quay đầu, nhìn cậu trai trẻ đang vui vẻ vội vã chạy tới, còn có ý định ôm lấy mình.

“Chị!” Lam Tử Tuyết tiếp tục uống trà, vẻ mặt lạnh nhạt, không quan tâm lắm đến sự niềm nở của em trai, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Lam Tử Trình đã quen với biểu tình lạnh nhạt của chị mình, cho nên chỉ cần chị không nổi nóng với mình là đã thấy vui rồi.

Ngồi xuống đối diện Lam Tử Tuyết, cậu cũng bắt chước rót một tách trà.

“Lần này chị về có lâu không? Á, nóng quá!”

Lam Tử Trình vì chưa kịp thổi đã vội uống ngay nên bị bỏng, không ngừng kêu la.

Lam Tử Tuyết bất giác mỉm cười, nếu đứa em này không phải do người đàn bà kia sinh ra, chắc cô sẽ rất thương nó.

“Mày còn biết đường mà quay về?”

Cả hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về hướng cầu thang, nơi có một ông cụ chống gậy đang đi xuống, mái tóc điểm bạc, sắc mặt nhợt nhạt cùng thân hình đã gầy đi rất nhiều.

“Cha!” Lam Tử Trình vội vàng chạy lại đỡ ông cụ, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. “Sao cha lại ra đây vậy?” Hai tay xoa xoa lưng giúp ông cụ bớt ho.

Xem ra Nhạc Vận bà ta nói không sai.

“Đúng rồi, người đã già, đã chẳng thể khỏe mạnh như xưa nữa rồi! Nên nằm im trong phòng nghỉ đi thôi!” Nụ cười chế giễu như có như không hiện lên trên gương mặt Lam Tử Tuyết.

“Phải không... cha?”

(Sr các bạn, mình quên mất nên up muộn)