Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 13: Thăm hồn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đây là......" – Ô Hành Tuyết dừng mắt trên cái tráp, nhìn trong chốc lát, chợt lên tiếng.

Y Ngô Sinh ngẩn ra, "A" một tiếng: "Đây là mộng linh."

Mộng linh ở nhân gian cũng không hiếm thấy.

Ở vùng Tây Nam đã từng có một ngôi chợ cực kỳ náo nhiệt, mùng ba tháng ba mỗi năm đều đốt đèn mở chợ, đèn dầu chạy dài mười hai dặm, chiếu rọi cả dãy núi. Nhìn thoáng qua tựa như thiên hoả rơi xuống nhân gian, một lần thiêu là ba ngày ba đêm.

Dãy núi đó gọi là Lạc Hoa Đài, ngôi chợ kia gọi là Lạc Hoa sơn thị. Bên trong có đủ loại đồ chơi cổ quái hiếm lạ, mộng linh lúc ban đầu chính là đến từ nơi đó, sau đó ở Mộng Đô, Lãng Châu lại cực kỳ thịnh hành một thời gian.

Thật ra món đồ này đúng là rất xinh xắn đáng yêu, cầu may mắn –––––– nói là mang theo bên người, có thể giữ bình an, tà ma bất xâm. Treo bên cửa sổ phòng ngủ có thể yên giấc và mơ đẹp.

Lại sau đó khi Lạc Hoa sơn thị không còn, Lạc Hoa Đài nhập vào động quỷ Chiếu Dạ thành. Mộng linh cũng ít người dùng đến, tin đồn nhiều lần lưu chuyển, sử dụng nó có thể yên giấc lại biến thành có thể tạo mộng.

Chỉ có điều cái ở Hoa gia không giống nhau, nó không phải phải phàm vật đến từ sơn thị mà là tiên bảo.

Nó đúng là có thể làm cho người ta nhập mộng tức thì.

Nghe nói một khi nhập mộng, chuyện cũ năm xưa đều thành tro tàn, cũng không dễ dàng tỉnh lại, trừ khi dùng cũng dùng mộng linh để giải.

Hoa Chiếu Đình đã từng thử thúc giục nhưng mặc cho hắn dùng cạn kiệt tiên pháp con lắc bên trong mộng linh vẫn không hề động đậy, chỉ đành phải từ bỏ. Hắn lại sợ tiên bảo này rơi vào trong tay tà ma nên đã cẩn thận giấu đi.

Nhưng hôm nay, bản thân Hoa Chiếu Đình đã hoàn toàn trở thành tà ma. Vậy tiên bảo này......

Y Ngô Sinh chần chờ một lát, cầm lấy mộng linh kia, thử lắc một chút.

Leng keng ––––

Mộng linh vang lên hai tiếng.

Y Ngô Sinh: "......"

Tức khắc hết sức vô lý.

Lúc trước Hoa Chiếu Đình hao hết khí lực cũng không thể thúc giục món đồ này, hắn thuận tay nhoáng cái lại lắc ra tiếng. Sẽ không phải đến mức mộng linh này nhìn hắn quen thuộc mà cho hắn mặt mũi đi?

Vậy chỉ còn một lời giải thích –––– tráp mộng linh là giả.

Tay cầm mảnh giấy của Y Ngô Sinh đều run lên: "Mộng linh này...... Mộng linh này bị người khác thâu lương hoán trụ rồi!"

偷梁换柱 treo đầu dê bán thịt chó; thay xà đổi cột

Là ai có thể làm chuyện này?

Lại làm từ khi nào rồi?

Y Ngô Sinh thử nhớ lại, nhưng hơn hai mươi năm trước hắn đều ngày ngày hỗn loạn, không khác gì đã chết rồi, căn bản không hình dung rõ manh mối, gần như đều là hồ ngôn loạn ngữ.

"Chẳng lẽ......" – Y Ngô Sinh mạnh mẽ đập vào lòng bàn tay: "Là Ô Hành Tuyết?!"

Hắn nói xong ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Trình công tử dùng một ánh mắt vô cùng ly kỳ nhìn hắn chằm chằm.

Y Ngô Sinh: "......"

Y Ngô Sinh: "?"

Hắn nỗ lực nhớ lại đoạn thời gian vụn vặt 25 năm trước, rồi lại nhớ không đầy đủ, lải nhải nói: "Thật ra mộng linh này đã từng thất lạc một lần, chính là lúc Ô Hành Tuyết đến Đào Hoa châu, sau đó lại mất đi mà tìm về được. Chẳng lẽ...... chính là khi đó Ô Hành Tuyết đã lén đánh tráo?"

Y Ngô Sinh đang nói âm thanh lại dần dần yếu đi dưới ánh mắt của Trình công tử.

Trình công tử nhìn hắn, chợt cười một tiếng: "Làm sao không có tiếng nói, giấy hỏng rồi?"

Y Ngô Sinh: "......"

Hắn đúng là không biết vị Trình công tử này đến tột cùng là nhân vật nào. Lúc trước bị tà ma chiếm cứ thân thể, ý thức hỗn độn không rõ, chỉ nhớ rõ chính mình muốn tìm người nào đó cầu chết để giải thoát, trong lúc hỗn loạn, chính là vị công tử này bắt được.

Hắn lúc ấy mơ hồ cảm giác được áp lực vô hình từ trên người vị công tử này, nhưng lúc này hình như lại không có. Giống như sương mù ban đêm như có như không, không thể bắt lấy được.

Nhưng bất luận thế nào, khẳng định là nhân vật không đơn giản. Có thể chung đường với Thiên Túc Tiêu Miễn, không rõ đã từng là vị thượng tiên nào.

Y Ngô Sinh suy nghĩ lung tung, lại cúi đầu nhìn cái tráp bảo vật trong tay.

"Không đúng, vẫn là không đúng. Ô Hành Tuyết hành sự quái đản, dựa theo tình cách trước sau như một của hắn tiên bảo kia hắn muốn lấy liền lấy, không muốn trả lại cũng sẽ không trả lại. Không đến mức đổi thành đồ giả rồi lại tới che mắt mọi người."

Y Ngô Sinh lẩm bẩm, dần dần nghĩ thông.

"Cho nên mộng linh này lúc mất mà tìm lại được vẫn là đồ thật, chỉ trong vòng vài năm nay bị đổi thành đồ giả."

Mà vài năm gần đây, bên người Hoa Chiếu Đình không giữ lại người nào, có thể tiếp cận mộng linh bất cứ lúc nào chỉ có chính hắn.

Hoặc là nói...... là tà ma trong thân thể hắn.

Lại nói cách khác, ao ước mộng linh, chính là ngọn nguồn của sự kiện biến bọn họ thành tà ma kia.

Y Ngô Sinh giơ tay sờ soạng sau cổ.

Nơi đó vẫn còn vết sẹo, dưới vết sẹo ấn ký tương tự ấn con rối cũng vẫn còn. Tình trạng của hắn giống như đúc những người trúng chiêu ở Đại Bi cốc năm đó. Nhưng bản thân chuyện này lại hết sức kì dị –––– bởi vì lúc trước hắn căn bản không có đến Đại Bi cốc.

Không chỉ có hắn, Y Ngô Tê và Hoa Chiếu Đình cũng không có.

Vậy bọn họ làm sao lại trúng chiêu?

"Xin hỏi thượng tiên." – Y Ngô Sinh bỗng nhiên hành trọng lễ với Tiêu Phục Huyên, lại nắm mảnh giấy hỏi: "Một ngụm tàn hồn này của ta, còn có thể duy trì mấy ngày?"

Tiêu Phục Huyên: "Khó nói, ba năm ngày, dài nhất không quá mười ngày."

"Được, được." – Y Ngô Sinh lặp lại.

Tiêu Phục Huyên: "Thế nào?"

Y Ngô Sinh trầm giọng nói: "Ta muốn đi một chuyến đến Đại Bi cốc."

"Ta suy nghĩ vẫn không rõ Hoa gia tại sao lại đến nông nỗi này, lại không muốn mang theo mớ hỗn loạn này xuống Hoàng Tuyền." – Y Ngô Sinh nói, "Trước kia trấn thủ Đào Hoa châu này, ta còn có muôn vàn băn khoăn. Hiện tại tất cả chỉ còn lại một ngụm tàn hồn, cũng không có gì quá đáng sợ. Không bằng trước lúc rời đi đến Đại Bi cốc tìm hiểu rõ ngọn nguồn kết cục."

"Thứ nhất, ta muốn biết rõ ràng những việc này vì sao lại bắt đầu với Hoa gia. Tương lai gặp lại cố nhân bên dưới còn có thể nói rõ với bọn họ. Ta luyến tiếc bọn họ uổng mạng dưới tay quỷ."

"Thứ hai, ta cũng muốn tìm tung tích mộng linh thật."

Lúc nhắc tới tung tích "mộng linh", Tiêu Phục Huyên và vị Trình công tử kia đều nâng mắt.

Một lát sau, Trình công tử gật đầu, nhẹ "a" một tiếng.

–––––––

Đào Hoa châu một đêm qua kinh tâm động phách, các đệ tử được trấn an một hồi mới bình tĩnh lại. Y Ngô Sinh đưa Hoa Chiếu Đình bị ghim chặt đến Phong Ma đường của Hoa gia, đưa tới trước mặt tam đường trưởng lão khac, giải thích đại khái từ đầu đến cuối.

Hắn phó thác xong mọi việc, ngày thứ hai lập tức mượn một chiếc xe ngựa từ Tẩu Mã đường, cuộn hai bình thuốc trong tay áo, đem theo kiếm của mình.

Trước khi đi, hắn bái biệt Tiêu Phục Huyên và vị Trình công tử kia, ngàn ân vạn tạ ngót nghét một canh giờ.

–––––––

Một hồi lâu sau, trên xe ngựa hướng đến Đại Bi cốc.

Y Ngô Sinh ôm hai bình thuốc và kiếm, yên tĩnh đối diện với hai người vừa mới bái biệt.

Y Ngô Sinh: "......"

Một canh giờ bái biệt kia coi như uổng công.

Xe là Hoa gia đặc chế, vừa cao vừa rộng. Ngựa cũng giống như linh kỵ đều được cho ăn đan dược mà lớn lên, không cần dùng roi thúc, có thể chạy đường núi có thể nhận biết hướng đi, còn không có xóc nảy. Vốn dĩ là vô cùng thoải mái.

Nhưng giờ phút này, vị Trình công tử kia cách bàn ngồi đối diện hắn. Vị quý tính Tiêu Miễn kia hình như trời sinh không thích ngồi, ôm kiếm đứng bên canh hắn, dựa vào cửa xe ngựa.

Tóm lại hắn bị kẹp ở giữ, cực kỳ hít thở không thông, cũng chạy không thoát.

Đương nhiên, Y Ngô Sinh cũng không muốn chạy. Hắn chỉ là cảm thấy bầu không khí bên trong xe ngựa có chút vi diệu, một mảnh tàn hồn còn lại này của hắn không thể chịu được trọng áp từ hai ngọn núi lớn.

Mà hắn vô cùng hoang mang, vì sao hai vị này muốn theo hắn đến Đại Bi cốc???

Hắn là không phải yêu mến Hoa gia đi?

Nếu không phải bản thân có việc muốn làm, vậy chỉ có thể là bởi vì mộng linh......

Y Ngô Sinh ngắm bên cạnh bàn nhìn một cái.

Để tránh bất trắc, hắn mang mộng linh giả lên, tráp đặt ở một bên. Trong hộp một sợi tiên khí cuối cùng trong hộp đã tản đi, thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ.

Không biết mộng linh thật lay động sẽ tạo ra âm thanh thế nào, người nhập mộng sẽ có cảm thụ gì.

Y Ngô Sinh cố gắng phân tâm một lúc, nhưng lại không làm được.

Cuối cùng nhịn không được đánh vỡ yên tĩnh quỷ dị trong xe: "A......"

Trình công tử chống đầu giương mắt nhìn hắn, Tiêu Phục Huyên ôm kiếm nhìn bên ngoài xe ngựa cũng quay sang.

Y Ngô Sinh nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một đề tài: "Đúng rồi, lúc trước thượng tiên từng hỏi qua ta, còn có thể thi triển hồn mộng chi thuật hay không?"

Lời vừa nói ra, Trình công tử rốt cuộc không còn bộ dáng lười nhác, thoáng ngồi dậy. Hắn vẫn chống đầu, đôi con người đen nhánh kia nhìn thoáng qua Tiêu Phục Huyên.

"Là ta sơ sẩy chậm trễ, chỉ lo xử lý chuyện lặt vặt trong môn phái, đã bỏ quên việc này." – Y Ngô Sinh mặt đầy áy náy, cầm lấy mảnh giấy thành thành khẩn khẩn xin lỗi.

Hắn thật vất vả mới bắt được một đề tài để không khí bên trong xe ngựa thoải mái hơn một chút, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cũng không thể lập tức nhận ra trong nháy mắt biến hoá vi diệu trên mặt hai người khác.

Phàm là có thể nhận ra, hắn cũng chỉ có thể câm miệng không nói.

Nhưng hắn không những không câm miệng, còn tiếp tục nói: "Ta nghe các đệ tử trong trong môn nói, Trình công tử chuyến này đến Đào Hoa châu chính là vì chuyện này. Nói là sinh hồn không cẩn thận nhập vào thể xác người khác?"

Biểu tình của Trình công tử thoạt nhìn giống như mặt đau, nhưng nháy mắt lại khôi phục bình thường, nhanh đến mức khiến người khác cho rằng bản thân đã nhìn nhầm rồi.

Hắn "ừm" một tiếng, nói: "Không sai biệt lắm chính là như tiên sinh nói."

"A." – Y Ngô Sinh gật gật đầu, nói: "Vậy đúng là việc lớn. Sinh hồn luôn chiếm lầm thể xác, thời gian lâu dài hai bên đều vô ích. Vẫn là nhanh chóng đưa hồn trở về cơ thể. Loại việc này tuy rằng hiếm thấy, nhưng ta khẳng định đã từng gặp qua, có thể sơ sơ giúp đỡ được một chút."

"Phải không?" – Trình công tử, "Vậy cần ta làm cái gì?"

Y Ngô Sinh chỉ chỉ bàn: "Làm phiền công tử gác thẳng cổ tay lên bàn."

Trình công tử "ờ" một tiếng, thoạt nhìn cực kỳ dễ nói chuyện.

Y Ngô Sinh nói một câu "Mạo phạm", sau đó ngón tay đặt lên giữa cổ tay đối phương.

Trong tầm mắt, kiếm của Tiêu Phục Huyên nhúc nhích một chút, ánh mắt dường như dừng lại trên ngón tay hắn, chờ hắn cho một đáp án.

Y Ngô Sinh vừa thăm dò, vừa hỏi: "Công tử là từ nơi nào tới?"

Trình công tử: "Thước Đô."

"Thước Đô...... Thước Đô......" – Y Ngô Sinh nhắc mãi, "Nơi này chưa từng nghe nói qua. Vậy xem ra không phải là ở thế gian này."

"Là một nơi tốt sao?" – Có lẽ là bản năng của thầy thuốc, Y Ngô Sinh dường như sợ đối phương khẩn trường, lại thuận miệng hỏi.

Trình công tử cười một chút. Hắn rũ mắt cho nên người khác không thấy rõ ánh mắt của hắn, lời nói lại chậm rì rì: "Cũng không tệ lắm, trong phủ của ta nhiều người tới tới lui lui. Thước Đô cũng rất náo nhiệt, trong chợ mọi thứ đều có, xuân có Lưu Thương yến, đông có trăm người đi săn."

"Khúc Thủy Lưu Thương" Chương 1 từng giải thích Khúc Thuỷ yến.

Hắn một bên nói, Y Ngô Sinh một bên thăm dò, hẳng được bao lâu, nhẹ nhàng nhăn mày lại.

Y Ngô Sinh theo bản năng nhìn lướt qua Tiêu Phục Huyên, đã thấy ánh mắt Tiêu Phục Huyên toàn bộ dừng trên người Trình công tử, nặng trĩu, nhấp môi không biết suy nghĩ cái gì.

"Là một nơi tốt." – Y Ngô Sinh trầm mặc một lát, lại hỏi Trình công tử một câu: "Vậy công tử tên họ là gì?"

Lần này, hắn chờ một lát, không chờ được câu trả lời.

Trong xa ngựa nháy mắt yên tĩnh.

Đường núi rất dài, vó ngựa lộc cộc không ngừng nghỉ, làm cho bầu không khí yên tĩnh càng thêm mất tự nhiên.

Y Ngô Sinh cau mày ngước mắt lên, đối diện với con ngươi đen nhánh của Trình công tử.

Hắn dù sao cũng là tứ đường trưởng lão của Hoa gia, đã từng gặp quá rất nhiều người. Hắn đã thật lâu rồi không có vì ánh mắt của người nào đó mà kinh ngạc trong lòng. Có điều cảm giác kia đến nhanh mà đi cũng thật nhanh.

Bởi vì Trình công tử đã thu hồi ánh mắt, nhìn qua lại ôn hoà vô hại, hắn dường như đang suy nghĩ tên của mình.

Ngón tay Y Ngô Sinh giật giật.

Kỳ thật Trình công tử kia có nói tên họ hay không đã không quan trọng, lúc Trình công tử chậm rãi kể về Thước Đô hắn cũng đã dò ra được. Vị công tử này căn bản không có trạng thái sinh hồn rời thân thể, trong thân thể hắn linh hồn và thẻ xác vô cùng hoà hợp, không có một chút dấu hiệu dị động.

Hắn chính là bản nhân.

"Công tử......" – Y Ngô Sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy theo lương tâm của người hành y cần phải nói rõ ngọn nguồn. Tuy rằng như vậy dường như sẽ làm cho Trình công tử kia nhất thời có hơi khó xử, nhưng vẫn tốt hơn là xem những thứ trong mộng đó thành sự thật.

"Thật ra ––––– " – Y Ngô Sinh đang muốn nói rõ.

Lại cảm thấy sườn eo mình bị vật nào đógõ nhẹ một cái.

Người tu tập kiếm thuật, mẫn cảm với loại đồ vật này nhất. Không cần nhìn cũng biết, đó là mũi vỏ kiếm của Tiêu Phục Huyên.

Giây tiếp theo, hắn nghe thấy giọng nói của Tiêu Phục Huyên trầm trầm truyền đến từ mũi kiếm, không giống mở miệng nói chuyện, ngược lại giống như chỉ để một mình hắn nghe thấy.

Hắn nghe thấy Tiêu Phục Huyên trầm giọng nói: "Nuốt trở về, đổi câu khác."

Y Ngô Sinh: "......"

Y Ngô Sinh: "?"

Hắn đầy đầu mờ mịt, không biết vì sao không thể nói thật. Cũng không suy đoán được ý của Thiên Túc thượng tiên. Nhưng nếu Tiêu Phục Huyên đã nói như vậy, hắn cũng không cần thiết phải tìm bất hạnh.

Thật ra hắn cũng từng gặp người như vậy, đa số bọn họ đều là người thân của người nhập mộng, sợ vạch trần mộng cảnh khiến người ta khổ sở, muốn che chở một chút. Suy cho cùng nghe thấy miêu tả kia, Thước Đô gì đó đúng là một nơi rất an nhàn, ít nhất tốt hơn nhiều so với thế gian trước mắt này.

Y Ngô Sinh ừng ực nuốt lời muốn nói xuống, lại nói: "Thật ra tình huống của công tử vẫn dễ xử lý, cho ta thời gian vài ngày, ta nhất định đưa công tử trở về."

Dù sao hắn cũng không sống được mấy ngày.

Nói xong lời này lại giương mắt lên đã thấy Trình công tử nhìn sang, dường như có chút ngoài ý muốn với đáp án này. Ánh mắt hắn liếc liếc trên người Tiêu Phục Huyên một cái lại thu trở về, ngay sau đó, nghiêng đầu cười một chút: "Vậy làm phiền tiên sinh nhọc lòng."

Y Ngô Sinh "ừm ừm" gật đầu, ứng phó qua loa.

Hắn rút tay về, dựa lưng vào thành xe ngựa, tiếp tục ôm lọ thuốc của mình.

Trong lòng hắn lung tung cân nhắc gì đó.

Lại nghe thấy Trình công tử bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiêu Phục Huyên."

Tiêu Phục Huyên nâng mí mắt.

Hai người không biết vì sao yên lặng một thoáng, sau đó Trình công tử sờ sờ mặt lẩm bẩm: "Rời khỏi Xuân Phiên thành đủ lâu rồi đi? Thuật dịch dung này có thể bỏ đi chưa? Mặt có chút khó chịu."

Về thuật dịch dung này, Y Ngô Sinh đã sớm nhìn ra, suy cho cùng Thiên Túc thượng tiên trông không giống như thế này.

Cho nên hắn không có phản ứng gì quá lớn, tuân theo giáo dưỡng cũng không hỏi nhiều.

Hắn thấy Tiêu Phục Huyên nâng nâng hai ngón tay hướng lên trên, thuật dịch dung kia lập tức được giải.

Tiếp theo, hắn đối diện với Trình công tử đã lộ ra bộ dáng vốn có.

Là gương mặt người đời đều biết. Bởi vì quá mức xuất chúng, nhìn một lần tuyệt đối sẽ không quên.

Đây là...... Ô Hành Tuyết.

"......"

Y Ngô Sinh châm rã tựa lưng ghế, cảm giác ngụm tàn hồn cuối cùng này của mình cũng muốn sụp đổ rồi.

Hắn nhớ tới lúc trước khi hỏi tên, Ô Hành Tuyết không mở miệng lẳng lặng nhìn hắn, đó rõ ràng là bộ dáng đã biết rồi.

Hắn nghĩ tới những lời chính mình vừa rồi suýt chút nữa đã nói ra, nháy mắt cả người đổ mồ hôi lạnh –––––

Hắn suýt chút nữa đã ấn cổ tay Ô Hành Tuyết, vạch trần đối phương "Ngươi chính là nguyên chủ, không phải cái gì sinh hông nhập thể", bây giờ nghĩ lại, quả thật nghĩ tới mà sợ.

Y Ngô Sinh nhắm mắt, không dám cửa động cũng không dám nói chuyện, lẳng lặng rầu rĩ ở đó.

Qua thật lâu sau, trong lòng hắn bỗng nhiên như xác chết vùng dậy.

Không đúng nha......

Ô Hành Tuyết, một tên ma đầu khắp thế gian đều biết, vì sao lại theo Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên đi chung đường???

Mà Tiêu Phục Huyên đường đường là thượng tiên, rõ ràng biết Ô Hành Tuyết chính là bản nhân, còn giữ lại không cho nói, còn hợp diễn...... Vì cái gì???

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

BGM: 演员 《 Diễn viên 》– Tiết Chi Khiêm

Trước đây có chút việc gấp không trung thực, đã để lỡ rồi, siêu cấp ân hận.
« Chương TrướcChương Tiếp »