Chương 111: Gặp lại

Ô Hành Tuyết nhẹ "À" một tiếng, nói: "Khó trách..."

Tiêu Phục Huyên: "Hửm?"

Ô Hành Tuyết: "Khó trách lúc tỉnh dậy, Thương Lang Bắc vực đã sắp sụp đổ."

Tiêu Phục Huyên mím môi mỏng, có vẻ muốn nói lại thôi.

Ô Hành Tuyết: "Làm sao?"

Thiên Túc thượng tiên nhíu mày, không hé răng.

Ủng bạc của Ô Hành Tuyết đẩy hắn một cái: "Nói chuyện."

Thiên Túc bị đẩy không chịu nổi nữa, bật ra một câu: "Sụp đổ là ngoài dự đoán."

Ô Hành Tuyết hỏi: "Vậy ngươi dự đoán sẽ thế nào?"

"..."

Tiêu Phục Huyên nâng khóe môi hắn lên vuốt ve, nghiêng đầu hôn xuống, trầm trầm nói: "Thương Lang Bắc vực bình yên vô sự."

Lại hôn xuống một cái, nói: "Ta tỉnh lại trước."

Thương Lang Bắc vực bình yên vô sự, chứ không phải dẫn đến động tĩnh lớn như vậy, lúc Ô Hành Tuyết ra ngoài sẽ không phải nghe đủ loại đồn đãi linh tinh nói "Tên ma đầu kia thoát ra rồi".

_________

Ô Hành Tuyết lại có ý muốn trêu chọc ai đó, đương nhiên không thể buông tay, nắm lấy điểm này hỏi lần nữa: "Ha, vậy ngươi tỉnh lại lúc nào?"

Tiêu Phục Huyên: "..."

Ô Hành Tuyết nâng mũi ủng lên đẩy hắn, thúc giục hắn trả lời.

Sau đó lại bị hôn đến ngẩng đầu lên lần nữa, nghe thấy Tiêu Phục Huyên khẽ nói: "Ngươi đánh thức."

Câu "Ngươi đánh thức" lọt vào tai, Ô Hành Tuyết cảm thấy trái tim như bị cào một cái. Nhưng ý muốn trêu chọc chưa được thỏa mãn. Tiếp tục mở miệng nói: "Vậy tại sao ngươi mở mắt lại rút kiếm, dậy sớm nên tức giận?"

Tiêu Phục Huyên: "..."

"Không phải."

"Không có."

Thiên Túc nói liên tiếp hai câu không, rồi lại hôn sâu thêm một chút.

______

Khoảnh khắc khi Tiêu Phục Huyên chợt thức tỉnh ký ức đảo lộn, thậm chí không rõ năm nay là năm nào, còn hắn lại là ai.

Tựa như vô số lần trước, hắn theo tiềm thức ép người nọ bên dưới, gần trong gang tấc, một đời trăm năm, muôn trùng cảm xúc đổi lấy một cái tên: "Ô Hành Tuyết."

Nếu lúc đó đối phương cong mắt nhìn hắn, hắn nhất định sẽ hôn xuống.