Chương 2

Cậu núp ở sau lưng tiền bối, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm ấm của Vinh thiếu gia bảo: "Đừng khách khí, mọi người vào đi.”

Đột nhiên có người từ phía sau đẩy Hoa Chiêu Mộng về phía trước, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Chiêu, mau lên, mọi người có mặt điểm danh đầy đủ hay không toàn bộ đều dựa vào em.”

Cậu lảo đảo một cái, trời mưa cho nên khiến giày da ướt sũng và trơn trượt, thiếu chút nữa trực tiếp ngã vào trong thang máy, cậu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ trong lòng, chỉ có thể ổn định lại cơ thể, cậu vùi mặt thật sâu vào trong cổ áo cúi đầu bước nhanh đi vào thang máy.

Có hậu bối làm con chim bay đi đầu tiên, các vị tiền bối khác cũng trong nháy mắt tràn vào trong thang máy, nhanh chóng ấn nút xuống tầng trệt, chạy đua với thời gian giành giật từng giây từng phút, mỗi người đều sẵn sàng ở trong tư thế chạy, chuẩn bị chạy nước rút để quẹt thẻ điểm danh.

Hoa Chiêu Mộng bị nhét ở phía sau thang máy khóc không ra nước mắt, xong rồi, không chỉ lúc sắp đến muộn gặp được lãnh đạo tối cao, còn bị bắt phải đi làm, hơn nữa cậu đã tự biến mình thành vẻ ngoài của một tên ngốc như vậy, làm cho bộ phận mất mặt, không ổn trọng và không chăm chỉ đi làm sớm, sẽ bị đuổi việc mất thôi.

Nếu sớm biết như vậy thì cậu đã đi làm sớm hơn rồi, hu hu.

Chẳng lẽ niềm kiêu hãnh của nhà họ Hoa sẽ bị ngày mưa chết tiệt này hạ gục sao, hu hu hu.

Đang lúc cảm thấy vô cùng thương tâm, cái mông đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp, Hoa Chiêu Mộng như bừng tỉnh lại từ trong cơn mơ màng, nhớ tới thiếu gia nhà họ Vinh còn đang đứng ở phía sau cậu, cho rằng chiếc quần ướt đẫm nước mưa của mình đã chen đến chỗ của hắn khiến hắn không thoải mái, cuống quít xoay người nghiêng đầu xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

“Không có việc gì." Vinh thiếu gia vẫn rất khách khí, rất khoan dung, cúi đầu mỉm cười tha thứ cho cậu.

Vừa rồi cậu còn len lén oán giận vị thiếu gia này giở trò chặn thang máy làm cho người làm công chăm chỉ bị đi trễ lập tức bị vứt đi ra sau đầu, thay vào đó cậu nghĩ thầm Vinh thiếu gia thật thân thiện, hòa ái, thật sự là một người tốt.

Lòng trung thành với công ty lập tức tăng lên hai trăm điểm, cậu cảm động đến rơi nước mắt nói: "Cảm ơn ngài.”

“Không cần cảm ơn.”

Giọng nói của Vinh thiếu gia rất trầm thấp và dễ nghe, cậu vui vẻ phục tùng đối phương, không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm bản thân có phải mông của mình quá to hay không, ngồi làm việc ở trong văn phòng lâu quá nên khiến cho chỗ đó tích tụ quá nhiều mỡ, làm cho số lượng người mà thang máy có thể chứa bị ít đi, khiến cho mọi người phải chen chúc nhau, làm cậu ép đến chỗ của vị thiếu gia đáng kính đó.

Không đợi cậu suy nghĩ sâu xa, cánh cửa thang máy mở ra một khe hở nhỏ, các tiền bối bắt đầu tranh nhau chen chúc đi ra ngoài, xông về phía máy quẹt thẻ.

Hoa Chiêu Mộng chen chúc ở phía sau cũng vô cùng may mắn khi quẹt thẻ ở 7 giờ 59 phút 57 giây, cũng coi như là đúng giờ.

"Tiểu Chiêu, may mắn là có em, thật xin lỗi vì vừa rồi mới đẩy em đi ra ngoài, em không có bị thương chứ?"

Hoa Chiêu Mộng ngại ngùng cười: "Không có, không có bị thương. Các anh chị tiền bối đều rất chiếu cố em, đây là việc mà em nên làm.”

“Tiểu Chiêu thật hiểu chuyện.”

"Đúng vậy, Tiểu Chiêu chính là người của bộ phận “phụ trách ngoại hình” của chúng ta, ha ha, người trẻ tuổi chắc là nói như vậy đi?"

Hoa Chiêu Mộng bị khen có chút ngượng ngùng, cúi đầu, hơi nhún vai vùi mặt vào trong cổ áo sơ mi, nhỏ giọng nói: "Đúng là nói như vậy, nhưng tôi không phải, tiền bối mới là người vừa tài năng vừa có ngoại hình, nên là người phụ trách ngoại hình mới đúng.”

“Ha ha, Tiểu Chiêu không chỉ xinh đẹp, còn biết biết cách nói chuyện như vậy, có được cậu thật sự là may mắn của bộ phận chúng tôi. Chủ tịch Vinh vừa rồi có hỏi tên cậu không?”