Chương 8

Khi Thời Liễu Liễu ở trong gió mưa bối rối vì bốn chữ "tiền lương không còn", Hoàn Hoàn thò đầu ra khỏi túi của cô mặc cho mưa tạt ướt sũng: 【Ký chủ! Ý của nam chính là cô có thể lưu lại đó.】

Vừa rồi Lục Yến Châu nhắc tới mấy chữ "trách nhiệm của người hầu cận thân", không phải là nói rõ để Thời Liễu Liễu tiếp tục đảm nhiệm sao!

Thời Liễu Liễu ôm một giỏ rau hẹ, hai viên tinh hoàn không tồn tại mơ hồ đau nhói.

Ai tới ôm tôi đi, tôi sắp gục ngã rồi.

【Thà sa thải tôi còn hơn...】

Hoàn Hoàn vô tình vạch trần cô: 【Đuổi việc cô, cô sẽ không có việc làm, không có việc làm thì sẽ không có tiền lương, không có tiền cô làm sao bây giờ?】

Thời Liễu Liễu xách giỏ đứng lên, khóe miệng nở nụ cười như có như không, biểu tình khó lường:【Ai nói tôi không có tiền?】

Hoàn Hoàn ngẩn ra.

Nói ra thì lão quản gia trước đây cũng là ông nội của Thời Liễu Liễu, hắn ở Lục gia làm nhiều năm như vậy, nói không chừng thật sự để lại cho Thời Liễu Liễu một khối tài sản kếch xù nào đó.

【Hai quả thận giá khởi điểm 6,3 tỷ, tôi lấy ra khoe khoang hồi nào?】

Hoàn Hoàn:【Cô vẫn là tiếp tục giấu đi.】

Thời Liễu Liễu mang theo rau hẹ trở về, ở dưới mái hiên cởϊ áσ mưa thì gặp được người làm vườn dẫn đường cho cô lúc trước.

Người làm vườn liếc mắt nhìn rau hẹ bên chân cô, trên khuôn mặt già nua hiện rõ sự châm chọc.

"Hái rau hẹ à, Tiểu Thời."

Thời Liễu Liễu dường như mới chú ý tới hắn, chậm rãi ném qua một ánh mắt.

"Không."

Liếc nhìn rau hẹ trong tay cô, vẻ mặt người làm vườn tỏ ra khó hiểu.

Thời Liễu Liễu: "Đào mộ cho ông đấy."

Người làm vườn già: "..."

Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, tức giận thiếu chút nữa không thở nổi.

"Hừ, *tiểu bạch kiểm bán mông, đừng tưởng rằng bò lên giường gia chủ là có thể giẫm lên đầu chúng ta, trên người cậu khẳng định có căn bệnh bẩn thỉu gì đó."

*Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có diện mạo xinh đẹp sáng sủa đi làm trai bao.

Khuôn mặt lão làm vườn vốn khá hiền lành giờ đây trở nên vặn vẹo, miệng đầy lời tục tĩu, lợi dụng lúc không có ai chỉ vào mũi Thời Liễu Liễu bắt đầu chửi bới.

Chú ý đến keywords.

"Lợi dụng lúc không có ai."

Thời Liễu Liễu thở dài: "Đúng là Võ Tắc Thiên làm quả phụ, khiến ta mất đi Lý Trị."

Từ khi đi tới thế giới này, cô vẫn luôn kiềm chế bản tính của mình, dựa theo tính cách của nguyên chủ để đóng giả thành đại lão nữ cải nam trang mặt liệt.

Hiện tại...

Thời Liễu Liễu tát một cái vào mặt lão làm vườn.

Hàm răng giả của lão làm vườn bay ra và rơi xuống bùn đất ẩm ướt bên ngoài.

Lão ta chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin.

"Không có tiền, nhưng có thể đánh nổ tiền vàng của ông."

Thời Liễu Liễu hoạt động cổ tay một chút rồi nhe răng với lão ta.

Vẫn nhe răng.

Người làm vườn: "..."

"Cậu có phải... điên rồi không!?"

Lão làm vườn bị mất răng giả mơ hồ nói, trợn tròn mắt nhìn Thời Liễu Liễu, lão ta hoàn toàn không nghĩ tới người bị hắn cho là thỏ đế nhát gan này lại dám ra tay đánh hắn.

Vừa dứt lời đã bị tát thêm cái nữa.

Lần này thành công đem tóc giả của lão làm vườn quăng ra ngoài.

Hoàn Hoàn đánh giá: [Nổ tung trang bị đầy đất, nhưng không nổ ra tiền.]

Nhìn lão già ngồi quỳ dưới đất, hai bên mặt sưng phù, Thời Liễu Liễu lần đầu tiên lộ ra nụ cười trước mặt người khác.

"Đừng nói với tôi cái gì mà tôn trọng người già."

"Tôi điên lên thì người già cũng đánh."

Tiểu người hầu vốn xinh đẹp tú lệ, nhưng lúc này ở trong mắt lão làm vườn đã biến thành ác quỷ.

"Cậu... cậu..."

Lão ra lùi về phía sau với vẻ mặt sợ hãi.

Thời Liễu Liễu nhíu mày: "Ông coi thường ai đấy?"

"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng 1 vẫn là 1."

Ngay sau đó không kiên nhẫn đưa tay ra.

"Nhanh lên, hoặc là nổ kim tệ, hoặc là nổ cúc hoa."

Lão làm vườn môi run rẩy kẹp chặt mông.

"Cầm...... Cầm thú!!!"

Nhìn bóng lưng lão làm vườn khập khiễng rời khỏi hiện trường, Thời Liễu nhìn ví tiền trong tay hài lòng nở nụ cười.

【Nhìn đi Cao Hoàn, bây giờ tôi có tiền rồi.】

睾丸【gāowán】tinh hoàn. Liễu Liễu gọi Hoàn Hoàn là Cao Hoàn là ý chỉ em nó là tinh hoàn.

Hoàn Hoàn:【Nếu tôi nhớ không lầm, hình như tôi tên là Hoàn Hoàn.】

Thời Liễu Liễu lấy tất cả tiền mặt bên trong ra, vứt ví tiền đi, không sao cả nhún vai: 【Cậu họ Cao.】

Hoàn Hoàn: "..."

Bây giờ đổi ký chủ còn kịp không?

Hiển nhiên, không còn kịp rồi.

Xoa xoa mặt mình, Thời Liễu Liễu một lần nữa khôi phục khuôn vô cảm, ôm chiếc giỏ nhỏ chuẩn bị đi vào phòng bếp của người hầu làm bánh bao.

Hoàn Hoàn nhịn không được hỏi:【Không cần để ý lão già kia sao? Nhỡ đâu hắn cáo trạng thì làm sao bây giờ?】

Thời Liễu Liễu lắc đầu: 【Sẽ không, ban đầu lão ta cho rằng tôi nhất định sẽ bị đuổi việc, vì thế mà lúc trước mới không biết sợ nhổ hết tất cả hoa Lục Yến Châu trồng, đến khi lão ta biết tôi không bị làm sao, chuyện này sẽ biến thành nhược điểm của lão, dù sao hoa là lão ta tự tay nhổ, không phải tôi.】

Lúc này Hoàn Hoàn mới yên tâm.

Thân phận người hầu cận thân khá cao, có thể ở một mình một gian phòng, bên trong chứa một phòng tắm, tuy rằng diện tích không lớn, muốn đi vệ sinh vẫn cần đi vệ sinh công cộng, nhưng Thời Liễu Liễu cũng rất hài lòng.