Chương 7

【Vì sao cô ấy lại nói bại lộ giới tính thì sẽ chết, nguyên chủ có kẻ thù nào sao?】

Hoàn Hoàn:【Xin lỗi, quyền hạn của ngài không đủ, không thể tra.】

Hay lắm, chuyện này còn phải tự mình đi tìm đáp án.

Lấy được đồ ở chỗ bảo vệ, bầu trời vốn u ám đầy mây đen cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tâm tình, mưa phùn tầm tã rơi xuống, nước mưa rơi xuống người Thời Liễu Liễu khiến cô lạnh thấu tim.

Hoàn Hoàn vội vàng trốn vào trong túi áo của cô:【Kí chủ mau tránh mưa, cẩn thận bị cảm.】

Thời Liễu Liễu lau nước mưa trên mặt.

【Tôi muốn chính là hiệu quả này.】

Toà nhà nhỏ được xây sau vườn hoa là nơi Lục Yến Châu thích ở nhất.

Nơi này vốn thuộc về mẹ của hắn, nhưng nó đã bị bỏ hoang từ sau khi bà tự tử, cha của hắn một lòng nghiên cứu Phục Sinh Thuật không rảnh bận tâm nơi này, vì thế nó liền trở thành vật sở hữu của Lục Yến Châu.

Ngồi xuống ghế cao trước cửa sổ sát đất, hắn mở máy tính, chuẩn bị hoàn thành luận văn giáo viên giao khi ra trường.

Ngoài cửa sổ mưa dày đặc, cảnh sắc cũng theo đó trở nên mông lung.

Lục Yến Châu chỉ tùy ý thoáng nhìn, đang muốn thu hồi ánh mắt...

Một bóng người đột nhiên lọt vào tầm mắt.

"Hả?"

Trong đôi mắt màu nâu trà hiện ra một tia kinh ngạc.

Mặc dù chỉ khoác qua loa một cái áo mưa không che được gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra người nọ thân hình mảnh mai.

Người hầu nhỏ dường như chưa từng làm qua loại chuyện này trước đây, cậu ngồi xổm trong vườn hoa nhổ từng cây rau hẹ.

Thị lực Lục Yến Châu rất tốt, thậm chí có thể thấy rõ gương mặt tái nhợt bị nước mưa cọ rửa cùng đôi mắt bị nước mưa tạt đến không mở ra được của đối phương.

Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lại mang theo cảm giác tan vỡ mềm mại của phụ nữ, thật là một vẻ ngoài hiếm có khó tìm.

Nghe nói loại người tướng mặt này đều rất may mắn.

Thời Liễu Liễu không ngừng nhổ từng cây rau hẹ, mặc dù mưa lớn khiến cô không thể nhìn rõ, đôi găng tay ướt đẫm không thể dùng tiếp được, nhưng cô vẫn kiên trì nhổ từng cây rau hẹ chọc giận Lục Yến Châu.

Đưa tay lau nước mưa trên mặt, cô hít hít mũi, đang định đứng dậy đi sang hàng bên cạnh.

Tiếng nước mưa rơi tí tách tí tách bên tai đột nhiên biến mất.

Thời Liễu Liễu từ từ ngẩng đầu lên.

Tiếng ồn ào bốn phía dường như dừng lại trong giây phút cô đối diện với đôi mắt nâu trà đó.

Lục Yến Châu cầm ô, lặng lẽ không một tiếng động đứng ở phía sau cô, hắn cụp mắt nhìn cô, trên mặt không hiện vui buồn, nốt ruồi nơi khóe mắt tăng thêm phần vài phần quyến rũ cho khuôn mặt đẹp trai của hắn.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Giọng nói của Lục Yến Châu rất nhẹ nhàng, kể cả lúc nói chuyện bình thường thì cũng nghe giống như đang nói lời tán tỉnh âu yếm gì đó, Thời Liễu Liễu từng nghe người giúp việc nói hắn ở học viện Thánh Đốn có không ít người theo đuổi.

Khuôn mặt tái nhợt vì bị đông lạnh của Thời Liễu Liễu hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền biến mất.

Cũng như trước đây, cô chỉ là nhàn nhạt thấp giọng nói: "Nhổ rau hẹ."

Trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm gì, cực kỳ giống NPC không có linh hồn.

Lục Yến Châu thầm nghĩ cô thật ngốc.

Mạo hiểm mưa to để bù đắp sai lầm của mình, điều này thật sự không sáng suốt.

Đồ ngốc...

【Tại sao còn không đi?】

【Tôi thật vất vả mới vụиɠ ŧяộʍ mua được men và bột mì, thằng nhóc nhà cậu nếu còn không đi, tôi làm sao có thể mang rau hẹ tươi về để gói bánh bao nhân rau hẹ được.】

【Ai ya, nước miếng đều chảy xuống rồi, tôi sẽ giả vờ như đó là nước mưa từ trên đuôi tóc chảy xuống, chắc là hắn sẽ không phát hiện được.】

Vì thế, ngay trước mắt Lục Yến Châu.

Tiểu người hầu lạnh lùng giơ tay lau miệng.

Lục Yến Châu: "..."

Hoàn Tử cho rằng cô đang cố gắng cứu vãn mọi chuyện:【...】

【Bánh bao... Có thể chia cho tôi một cái không?】

Mặc dù, nhưng mà, đây chính là bánh bao nhân rau hẹ!!

Thời Liễu Liễu đang nghĩ tại sao tiểu thiếu gia này còn chưa đi thì trước mặt đột nhiên tối sầm lại, trán bị thứ gì đó lạnh lẽo đυ.ng vào.

Thật vất vả di chuyển vật đó sang một bên, cô mới phát hiện thứ đó là cái ô của Lục Yến Châu.

Tiểu thiếu gia ném ô cho mình, quay người để bản thân ướt mưa.

"Thiếu gia..."

Thời Liễu Liễu cầm ô đứng lên.

Lục Yến Châu quay đầu lại, khóe miệng mỉm cười, mặc dù bị ướt, nhưng vẫn duy trì sự tao nhã khắc sâu vào cốt tủy.

Thời Liễu Liễu trong nháy mắt bị mê hoặc.

【Chết mất thôi, cả đời này tôi cũng sẽ không làm nhân vật chính.】

【Nam chính trời mưa không che dù.】

【Người khác: Đồ ngốc~】

【Tôi: Cái đồ làm màu.】

Lục làm màu Yến Châu: "..."

Tuy rằng châm chọc như vậy, nhưng Thời Liễu Liễu vẫn có chút cảm động.

Lục Yến Châu... hình như cũng không vô nhân đạo đến vậy.

Người tốt Lục Yến Châu nheo mắt, đột nhiên mở miệng:

"Trách nhiệm của người hầu cận thân là chăm sóc tốt cho tôi."

"Tôi bị dính mưa và cảm lạnh. Tiền lương tháng này của cậu sẽ không còn nữa."

Thời Liễu Liễu vừa rồi còn rất cảm động: lợn sợ chết khϊếp.ipg

【Lúc này, một người đàn ông giống súc sinh rơi nước mắt.】

Lục Yến Châu: "..."