Chương 6

Hoàn Hoàn vô cùng nóng ruột: [Ký chủ, đã xảy ra chuyện gì!?]

Thời Liễu Liễu kể cho nó nghe một chút chuyện đã xảy ra.

Lúc trước cô hỏi qua người làm vườn, muốn một mảnh đất nhỏ để trồng rau, người làm vườn kia đã hào phóng đưa cô đến đây và nói rằng cô có thể trồng bất cứ thứ gì cô muốn ở đây.

Mới đầu khi nhìn thấy những luống hoa đó, Thời Liễu Liễu còn vô cùng do dự vì hoa đẹp đến mức trông không giống một luống hoa không được chăm chút.

Nhưng người làm vườn khẳng định nơi này không có ai trông coi, những bông hoa đó chỉ là hoa dại, ngày hôm sau khi trở lại, cô phát hiện những bông hoa kia đã không còn, người làm vườn còn nhiệt tình nói cho cô biết mình đã hỗ trợ nhổ hết hoa, cô có thể yên tâm trồng.

Hoàn Hoàn yên tâm:【Vậy cô nhanh đi giải thích cho nam chính, nếu hắn đuổi việc cô, cô sẽ không thể trở lại thế giới ban đầu.】

Nhưng... nếu như nói ra, Lục Yến Châu sẽ tin sao?

Đang lúc cô đang nghĩ vậy, Lục Yến Châu vốn đang đợi cô lên tiếng liền không nhìn cô nữa, vẻ mặt uể oải nói: “Tôi sẽ trả lương gấp đôi cho cô, cô thu dọn đồ đạc xong có thể về chỗ bố tôi rồi."

Nói xong hắn xoay người rời đi, không nhìn Thời Liễu Liễu nữa.

Tuy rằng rời đi rất dứt khoát, nhưng trong đầu lại suy nghĩ đối phương sẽ có biểu tình gì.

Vẫn là khuôn mặt vô biểu tình như trước hay là khóc lóc rối tinh rối mù. Dù sao cũng là đàn ông, chắc sẽ không khóc đâu nhỉ?

【Yến Tử! Đừng đi Yến Tử! Không có anh tôi sống thế nào!】

【Yến Tử, hãy nghe tôi giải thích!!!】

Lục Yến Châu: "..."

Vẫn là nghĩ sai rồi.

Thời Liễu Liễu bước nhanh hai bước, đang muốn ngăn cản Lục Yến Châu, không ngờ người trước mặt đột nhiên quay đầu lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng đυ.ng vào nhau, chóp mũi đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của người trước mặt, cảm giác đau nhức kí©h thí©ɧ ra nước mắt sinh lý, vành mắt đỏ lên, ngay lập tức nước mắt theo đó rơi xuống.

Mùi hương gỗ êm dịu thoáng qua, Thời Liễu Liễu vô thức đẩy người trước mặt ra.

Lục Yến Châu mặc dù có chút sạch sẽ, nhưng đối với người không cẩn thận đυ.ng vào mình cũng không nhạy cảm đến thế.

Ngược lại Thời Liễu Liễu kháng cự càng rõ ràng hơn.

Mùi thơm vừa rồi ngửi thấy trên chóp mũi khiến hắn có chút kinh ngạc.

Một người đàn ông trưởng thành, trên người sao lại thơm như vậy.

Giây phút anh ngước mắt lên, hắn nhìn thấy người trước mặt đang ôm mũi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong đôi mắt kia phủ lên một lớp nước mỏng, trông vô cùng đáng thương.

Lục Yến Châu đột nhiên nghĩ đến lúc trước vô tình nghe được người hầu thảo luận về Thời Liễu Liễu.

Nam hồ ly tinh...

Nếu không phải hắn tin tưởng xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình là chỉ thích con gái, hắn đều phải hoài nghi động cơ của cha hắn khi đưa người tới.

Trên khuôn mặt hắn xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

"Không sao chứ?"

Thời Liễu Liễu bịt mũi, mơ hồ nói một câu gì đó.

Lục Yến Châu không nghe rõ, khẽ nhướng mày ý bảo cô lặp lại lần nữa.

Thời Liễu : ".... có tính là tai nạn lao động không?"

Lục Yến Châu: "...ừm."

Người hầu bên cạnh: ?

Không phải là bảo cậu ta thu dọn đồ đạc rồi cút xéo à, tại sao còn tai nạn lao động gì nữa?!!!

"Thiếu gia, Thời Liễu Liễu nhổ hết hoa mà ngài vất vả trồng được, để cậu ta ở lại đây thật sự ổn sao?"

Người hầu tận tình khuyên nhủ.

Sự oán giận trong lòng lên đến đỉnh điểm.

Nếu như không có Thời Liễu Liễu, vị trí người hầu bên cạnh Lục Yến Châu vốn nên là của hắn!

Lục Yến Châu mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, đeo găng tay kiểm tra rau hẹ phát triển mạnh mẽ trong vườn hoa.

"Cậu ấy vừa tới đây, trừ phi muốn bị đuổi việc, nếu không tại sao lại trùng hợp chọn trúng vườn hoa của tôi để trồng rau hẹ như vậy."

Lục Yến Châu thờ ơ kéo mấy cây hẹ kia.

Người hầu cười mỉa: "Cho dù cậu ta không biết, thì cũng là phạm sai lầm, không thể không có quy củ như vậy, vẫn phải phạt, nếu không những người hầu khác sẽ nghĩ như thế nào."

Bầu trời vốn sáng sủa bỗng trở nên âm u tối sầm, mắt thường có thể thấy được, mây đen dày đặc, nhìn có vẻ là sắp mưa.

Lục Yến Châu đứng lên, tiện tay tháo găng tay, nhận lấy khăn tay người hầu đưa tới lau sạch từng ngón tay thon dài.

Không vội.

Mỗi ngày người hầu nhỏ đều là một bộ dáng không biểu cảm, chỉ có lúc bị ức hϊếp quá đáng mới đánh trả, nhìn không giống loại người mất não có thể làm ra loại chuyện này.

Người hầu dùng ánh mắt hôn quân bị hồ ly tinh mê hoặc nhìn về phía Lục Yến Châu.

Sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, cúi đầu che giấu vẻ mặt.

Người hầu cận thân, cần phải theo sát chủ nhân 24 giờ, cho dù là ở trong học viện.

Nhưng học viện Thánh Đốn - một ngôi trường quý tộc chỉ tuyển những học sinh ưu tú, có tiền cũng không vào được, Thời Liễu một con người hạ đẳng chưa từng đi học thì làm sao có thể tiến vào.

.

Thời Liễu Liễu đứng dưới hành lang, mắt to trừng mắt nhỏ cùng hamster trong lòng bàn tay.

[Vậy là tôi tạm thời không bị đuổi việc?]

Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười khổ.

Tin tốt: Không bị sa thải.

Tin xấu: Không thể chạm vào cơ bụng của người mẫu ở hộp đêm.

[Nếu không làm nhiệm vụ này, tôi sẽ không về được phải không?]

Nhận được tin người giao hàng bên ngoài đã đưa đồ đến, Thời Liễu Liễu đi ra ngoài, nhịn không được hỏi.

Hoàn Hoàn ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai cô: [Vâng.]

Tuy rằng ở thế giới ban đầu Thời Liễu Liễu là cô nhi không cha không mẹ, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân thuộc về nơi đó.

Không giống nơi này... cô cần che giấu giới tính của mình, cẩn thận từng li từng tí mà sống.

Bé cưng có biết nguyên chủ đi đâu không?

【Nguyện vọng của nguyên chủ là đầu thai thành một con gấu trúc, ký chủ có thể nhìn thấy cô ấy ở vườn bách thú của thành phố S, nhưng cô ấy đã không có ký ức kiếp trước.】

Thời Liễu Liễu: "..."

Vẫn là nguyên chủ được hưởng phúc.