Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bá Tổng Tương Lai Của Tôi Biết Đọc Tâm, Làm Sao Đây?

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hamster nhỏ gật đầu: [Đúng đúng.]

Thời Liễu Liễu nhớ lại chút chuyện mình đã làm.

Trong lòng lộp bộp một chút.

Xong rồi.

Nhìn Thời Liễu Liễu trở nên mất hồn mất vía, hamster nhỏ bất an vặn vẹo mông.

Nhịn không được nhắc nhở.

【Kí chủ, dựa theo thường lệ, có phải cô nên đặt tên cho tôi?】

Thời Liễu Liễu vẻ mặt âm trầm, ánh mắt trống rỗng nói: "Hoàn Hoàn."

Hamster nhỏ hưng phấn vỗ vỗ móng vuốt.

Dễ thương vậy sao!?

99% hệ thống toàn cầu bị đánh bại!

Hamster có cái tên đáng yêu vui vẻ hỏi: [Là hoàn nào?]

Đến giờ: "Viên tinh hoàn."

Hoàn Hoàn: "..."

Người đâu, tôi muốn báo cảnh sát.

Hamster nhỏ đang muốn kháng nghị, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Cô ưỡn người như cá chép rồi đứng thẳng dậy.

Cùng lúc đó, Bạch Lệ Diệp đang nằm trên xe cứu thương, khuôn mặt xám xịt.

Xong rồi, phú quý mất trời không đuổi kịp, cứt rơi xuống trời chui ra trước, tôi cũng không dám tưởng tượng Lục gia sẽ đặt cho tôi biệt danh gì cho tôi ở sau lưng.

Thời Liễu Liễu đứng dậy mở cửa ra, chớp mắt nhìn người ngoài cửa, giành trước nói:

"Tới tìm tôi là bởi vì chuyện của chị đi ỉa sao?"

Người hầu: "..."

Cả nhà ơi làm sao bây giờ, hắn vừa nghe đã ngay lập tức biết chị đi ỉa là ai.

Nhịn xuống nụ cười đáng chết kia, hắn ho khan một tiếng, mặt nghiêm túc nói: "Thiếu gia tìm cậu."

Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của thiếu gia, ánh mắt hắn lộ ra sự hả hê khi người gặp họa.

Thời Liễu Liễu lần này thật sự xong đời rồi.

Hamster nhỏ nằm trong lòng bàn tay của cô nhận ra, không nhịn được nói: 【Quan hệ giữa người với người của cô không tốt lắm, thân là một nam hầu toàn diện thì không nên như vậy.】

Thời Liễu Liễu đi theo sau người hầu, trong đầu kể lại mọi chuyện sau khi cô đến Lục gia cho Hoàn Hoàn nghe.

Hoàn Hoàn kinh hãi:【Bây giờ cô với thân phận nam nhân đã bị người ta gọi là hồ ly tinh?】

Nhìn kỹ khuôn mặt của ký chủ, khuôn mặt lông lá của nó vô cùng phức tạp.

【Được rồi, trông giống thật, nhưng không nên như vậy.】

Đối với những cuốn tiểu thuyết lãng mạn xưa cũ mà ý thức của các cô gái vẫn chưa thức tỉnh, loại cốt truyện mà ai cũng đầy ác ý và hiểu lầm này thường chỉ xảy ra với nữ chính.

【Tình huống của cô hơi đặc biệt. Thân là NPC, cô không nên như thế này. Để tôi giúp cô phản hồi lên cấp trên.】

Thời Liễu Liễu vốn là không sao cả, nhưng hiện tại có chút do dự.

Lúc trước cô nghĩ dù sao bản thân cũng sắp rời khỏi cái nơi mà ai cũng giống như bệnh thần kinh này, nhưng hiện tại hệ thống đột nhiên xuất hiện, còn với mình sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể trở lạ thế giới ban đầu.

【Khi nào nữ chính xuất hiện?】

Chỉ là ba câu thoại, hình như... còn rất đơn giản?

Hoàn Hoàn an ủi nàng nói:【Cô yên tâm, rất nhanh, chờ sau khi Lục Yến Châu khai giảng không lâu thì có thể gặp được nữ chính giả nam dựa vào học bổng để đến trường đi học.】

Nghe được nữ chính cũng giả nam giống mình, Thời Liễu Liễu cảm giác được một chút thân thiết.

Cho đến khi cô phát hiện người hầu dẫn mình đi về phía sau vườn hoa.

Con đường nhỏ phủ kín đá cuội được quét rất sạch sẽ, không nhìn thấy một chiếc lá rơi nào, hai bên trồng đầy các loại thực vật, người trồng rất giỏi chăm sóc chúng, mặc dù tất cả thực vật có màu sắc không giống nhau, nhưng nhìn vào không hề thấy tạp nham lẫn lộn.

Lục Yến Châu mới từ trường học trở về, đã thay ra âu phục học viện, mặc một chiếc áo len màu sắc tươi sáng và quần dài đơn giản.

Con ngươi của hắn màu nhạt, dưới ánh sáng tóc cũng không phải thuần đen mà là màu nhạt, trước khi Thời Liễu Liễu vội vàng nhậm chức đã được cho biết vị Lục tiểu thiếu gia này nhìn qua thì thấy dễ gần dễ ở chung, nhưng thực tế cũng không phải người dễ thân cận.

Lục Yến Châu rất cao, Thời Liễu Liễu đứng ở trước mặt hắn, cần phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy cặp mắt màu nâu trà kia.

【Giống như con chó lông vàng trước đây mình từng nuôi.】

Lục Yến Châu một chữ cũng chưa kịp nói: "..."

"Thiếu gia, cậu tìm tôi."

Thời Liễu Liễu hoàn toàn không biết tất cả suy nghĩ của mình đều đã bại lộ, cô tỏ ra thái độ cung kính nhất từ trước đến nay.

Ánh mắt nhìn về phía Lục Yến Châu giống như anh bảo cô lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng sẽ lập tức đi.

Khóe môi Lục Yến Châu vẫn mỉm cười như trước, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô, mới chậm rãi mở miệng: "Tôi nhớ tôi đã nói với cậu..."

"Tòa nhà này cậu có thể tùy ý lăn lộn thế nào cũng được, chỉ cần không làm phiền đến tôi."

Thời Liễu Liễu gật đầu.

Lúc mới nhậm chức, đúng là đã nói như vậy.

Lục Yến Châu chậm rãi xoay người, chỉ vào vườn hoa phía sau.

Cho nên...

"Đó là lý do tại sao cậu nhổ hết hoa cúc Ma Rốc tôi trồng và đổi thành rau hẹ?"

Thời Liễu Liễu: "..."

Người hầu bên cạnh: Sao lại không hey nữa, là trời sinh bản tính không thích chào hỏi sao?

Trồng hoa là sở thích duy nhất trong cuộc sống bận rộn của Lục Yến Châu, khi học ở học viện, người làm vườn sẽ thay hắn chăm sóc những bông hoa này, trừ những lúc như vậy thì tất cả đều do Lục Yến Châu tự chăm sóc.

Đôi mắt của Lục Yến Châu vốn dĩ bởi vì nhạt màu mà dịu dàng giờ đây trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy những cây rau hẹ đang phát triển mạnh mẽ và sẽ già đi nếu chúng không được nhổ ra.

Phá hủy tất cả những thứ hắn thích rồi bình tĩnh nhìn hắn chịu đựng thống khổ luôn là điều mà người cha kia của hắn thích làm.

Lại liếc mắt nhìn người hầu nam được cha hắn phái đến, người này còn có dung mạo xinh đẹp hơn cả con gái.

Nhiệt độ trong mắt Lục Yến Châu giảm xuống, chút hứng thú trước đó cũng không còn nữa.

Thời Liễu Liễu mím môi.
« Chương TrướcChương Tiếp »