Chương 3

Bạch Lệ Diệp thay đổi suy nghĩ, không biết từ đâu lấy ra một cái hộp cơm hộp màu lam nhạt.

"Anh mới từ trường học trở về chưa ăn gì đúng không, cái này cho anh, là em tự tay làm, anh nếm thử đi."

Lục Yến Châu mặt mày lạnh nhạt.

Thấy anh cười nhạt nhìn mình không nói lời nào, Bạch Lệ Diệp mắng trong lòng một tiếng cẩu nam nhân, trên mặt lại tủi thân rơi lệ: "Người hầu của anh ức hϊếp em, ngay cả anh cũng muốn đối xử với em như vậy sao?"

"Anh rõ ràng biết tâm tư của em, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị nốt ruồi quyến rũ dưới khóe mắt của anh hấp dẫn..."

Nghe Bạch Lệ Diệp nói, Thời Liễu Liễu đứng ở một bên chờ bị đuổi việc, ánh mắt dần dần trống rỗng.

【Nói mới nhớ, lần đầu tiên mình gặp Lục Yến Châu cũng bị nốt ruồi kia của anh ta hấp dẫn, lúc ấy còn nghĩ...】Lục Yến Châu cười như không cười liếc cô một cái.

Ồ?

【Oa, là một ghèn mắt to đùng.】

Lục Yến Châu: "..."

Độ cong bên môi thiếu chút nữa không duy trì được.

Trước khi qua đời lão quản gia đã từng nói gì?

"Đứa nhỏ này không thích nói chuyện, ngài coi nó là người câm đi."

Vậy sao?

Trước khi đọc tâm: Người câm.

Sau khi đọc tâm: Cái loa.

Trong mắt Lục Yến Châu có thêm vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Thời Liễu Liễu đầu óc đang trống rỗng, bất ngờ không chút phòng bị nhìn vào đôi mắt màu nâu trà bởi vì lông mi dày đặc nên nhìn chó cũng thấy thâm tình của Lục Yến Châu, vẫn có một chút không kịp phản ứng.

【Làm gì đây, thường ngày luôn coi tôi như NPC mà phớt lờ, tại sao hôm nay luôn nhìn chằm chằm vào mình?】

【Anh nhìn tôi cũng vô dụng, trên mặt tôi lại không có ghèn mắt.】

Lục Yến Châu: "...Đủ rồi."

Để chuyện này qua đi được không?

Bạch Lệ Diệp tưởng là đang nói mình, lúc này ngậm miệng lại.

Dường như còn có chút kinh ngạc.

Mặc dù Lục Yến Châu có vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn, khóe môi quanh năm luôn nở nụ cười theo thói quen, nhưng khi tiếp xúc với hắn sẽ phát hiện, có rất ít người được hắn để vào mắt, cũng rất ít người có thể khiến cho tâm tình của hắn dao động.

Đến nỗi hai tiếng "đủ rồi" đầy cảm xúc vừa nãy khiến cho Bạch Lệ Diệp có một loại cảm giác "được chiều chuộng mà lo sợ".

Trời đất ơi, tôi vậy mà lại làm cho Lục Yến Châu, Lục tiểu thiếu gia tức giận?

Thời Liễu Liễu cũng rất kinh ngạc.

Nhưng càng ngạc nhiên hơn chính là Lục Yến Châu lại nhận cơm hộp màu lam kia.

Có thể thấy Bạch Lệ Diệp vì tài sản của Lục gia... Tiểu thiếu gia, đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Các món ăn hầu như đều được làm theo khẩu vị của Lục Yến Châu, cô nàng nhất định đã mua chuộc không ít nữ đầu bếp của Lục gia.

Tuy nhiên Lục Yến Châu chỉ nhìn lướt qua, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thời Liễu Liễu đã đói đến mức có thể nuốt trọn được một Lục Yến Châu bằng khuôn mặt vô cảm.

"Cậu tới."

Thử độc.

Hắn đưa hộp cơm đã mở ra.

Đây là lần đầu tiên sau khi vào Lục gia, Lục Yến Châu phân phó cô làm việc.

Không ít người hầu thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Thời Liễu Liễu cũng thay đổi một chút.

Thời Liễu Liễu mất một lúc mới phản ứng lại rồi vươn tay ra cầm lấy.

Ngón tay cô giống như người của cô, thon dài thanh tú, khớp xương còn phiếm hồng, tuyệt không giống tay đàn ông.

Ánh mắt Lục Yến Châu dừng lại một lát, sau đó bình tĩnh dời khỏi đó, con ngươi màu nâu trà quan sát người trước mặt.

Thời Liễu Liễu lần lượt gắp thịt bên trong nếm thử.

"Thế nào rồi?"

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thời Liễu Liễu, như không muốn buông tha bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.

Thời Liễu Liễu nuốt xong thức ăn, liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt trong veo, không có tạp chất.

"Ăn ngon."

Thanh âm du dương thánh thót, giống như giọng nói vang lên trong đầu.

Nhìn cơm hộp và đôi đũa mới được đưa tới, Lục Yến Châu không hiểu sao lại nhận lấy, ma xui quỷ khiến chọn một miếng gà rán trông khá ngon đưa vào miệng.

[Con gà rán đó so với da chân của ông nội mình còn già hơn.]

Lục Yến Châu vừa chạm môi đến da gà rán: "...."

"Nếu tôi nhớ không lầm, Thời quản gia được chôn cất ở ngoại ô phía Tây."

Thấy hắn buông đũa đột ngột mở miệng, Thời Liễu Liễu có chút khó hiểu gật đầu.

Sao lại đột nhiên chuyển đến đề tài này?

[Ăn gà rán có thể khiến anh nhớ đến ông nội tôi?]

Lục Yến Châu động tác nhã nhặn lau khóe môi của mình, nghĩ thầm buổi tối cho người đi đào mộ, nhìn xem gà rán này so với da chân của lão quản gia, ai già hơn.

Ánh mắt Bạch Lệ Diệp đảo qua Lục Yến Châu.

Các ngươi hai người đàn ông trưởng thành với cái bầu không khí này là muốn làm gì?

Sao tôi đột nhiên lại không hòa nhập được? Đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao???

"Sao không ăn, là do em làm không ngon sao?"

Bạch Lệ Diệp ngồi xuống cách Lục Yến Châu không xa, đôi mắt điềm đạm đáng yêu như nước mùa thu.

Lục Yến Châu: "Ừ."

Bạch Lệ Diệp: "..." Đồ mù dở.

Liếc mắt nhìn sang Thời Liễu Liễu bên cạnh giống như không có việc gì làm, giọng của cô cũng không mềm mỏng nhu mì như vừa nãy mà là có chút giận chó đánh mèo: "Tôi tới lâu như vậy, ngay cả cốc nước uống cũng không có sao?"

Mất một lát mới phát hiện là cô đang cùng mình nói chuyện, Thời Liễu Liễu hỏi: "Bạch tiểu thư muốn uống cái gì?"

Lục Yến Châu ngước mắt nhìn cô.