Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bá Tổng Tương Lai Của Tôi Biết Đọc Tâm, Làm Sao Đây?

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hấp dẫn người ta nhất chính là nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt trái của hắn, khiến cho khuôn mặt đẹp trai kia tăng thêm một phần mê hoặc. Sau đó hắn nâng mí mắt lên, đôi mắt trong trẻo màu nâu trà sáng lên bù đắp cho sự dịu dàng.

"Chủ nhân, ngài đã trở lại."

Lúc này người hầu có lý lịch lớn nhất đẩy Thời Liễu Liễu ra, đi nghênh đón Lục Yến Châu.

Thời Liễu Liễu thiếu chút nữa bị giẫm lên chân: "...."

Lão Đăng ông đợi đó, tối nay tôi sẽ trộm kem trị trĩ của ông đi.

Lục Yến Châu vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy.

Tiểu người hầu diện mạo xinh đẹp bị tẩy chay, im lặng cúi đầu không kêu một tiếng nào.

Hắn thờ ơ liếc mắt nhìn người hầu kia.

"Tôi nhớ tôi đã từng nói."

"Tân Hoa Quốc không có nô ɭệ."

Người hầu ngượng ngùng lui về phía sau một bước, nhanh chóng sửa miệng: "Thiếu gia..."

Như để bù đắp sai lầm của mình, hắn lại tiến lên: "Thiếu gia, Bạch tiểu thư tới tìm ngài."

Khóe mắt liếc sang Thời Liễu Liễu, hắn không có ý tốt nói: "Nhưng Bạch tiểu thư bị Thời Liễu Liễu chọc khóc."

Thời Liễu Liễu rất hài lòng.

Đúng, chính là như vậy, sau đó đuổi việc tôi.

Không đợi Lục Yến Châu đem ánh mắt đảo qua, Bạch Lệ Diệp lúc trước được người mang đi vệ sinh xuất hiện ở trong đại sảnh.

"Anh về rồi."

Bạch Lê Diệp thay một bộ quần áo mới, thậm chí là sấy khô tóc, đi cao gót chạy tới, ánh mắt nhìn về phía Lục Yến Châu tràn đầy vui mừng.

Cho đến khi đi ngang qua Thời Liễu Liễu, trượt chân một cái, duỗi tay đẩy người.

Thời Liễu Liễu không kịp đề phòng bị đẩy ngã xuống đất, hai đầu gối đau nhức.

Bạch Lệ Diệp hai mắt rưng rưng: "Đều là lỗi của tôi, tuy rằng cậu có thái độ không tốt với tôi, còn không cho tôi gặp Lục Yến Châu, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng có ý nghĩ muốn trả thù cậu."

Lục Yến Châu đứng một bên, hoàn toàn không có ý ngăn cản trò khôi hài này.

Đôi mắt màu nâu trà không nhìn về phía Bạch Lệ Diệp có kỹ thuật diễn chẳng ra sao, mà là đặt ở trên người tiểu người hầu đang quỳ dưới đất.

Vẫn như thường ngày, mặc kệ bị hiểu lầm, bị ức hϊếp thế nào, vĩnh viễn đều là dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng, ánh mắt bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ.

Trong mắt Lục Yến Châu hiện lên một tia tán thưởng, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất.

Đáng tiếc.

Chính là bởi vì sự bình tĩnh một cách xuất sắc này, cho nên nhất định không thể lưu lại.

Lục Yến Châu vừa định mở miệng nói chuyện, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo.

[Mẹ nó, không phải là lần trước không cho cô vào sao?]

[Tâm nhãn còn nhỏ hơn cả JJ của Lục Yến Châu!]

Lục Yến Châu: ???

Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia ngơ ngác hiếm hoi, hắn yên lặng cúi đầu, nhìn về phía tiểu huynh đệ của mình.

Tiểu Lục đừng nghe, là bình luận ác ý.

Lông mi dài khẽ run, che giấu sự kinh ngạc trong mắt, Lục Yến Châu bắt đầu bình tĩnh quan sát.

Là ai?

Mà bên cạnh, thật giống như người bị đẩy ngã là mình, Bạch Lệ Diệp còn đang khóc lóc kể lể.

"Anh có biết anh đã làm tổn thương em nhiều như thế nào không, tại sao anh lại sai người làm những việc như vậy với em, hôm nay em đã khóc đến tận mười hai giờ, mắt đều sưng lên rồi."

Trong ánh nhìn của Lục Yến Châu, Thời Liễu Liễu bên kia tư thế lưu loát đứng lên, phủi bụi bặm trên người, yên lặng nghe Bạch Lệ Diệp khóc lóc kể lể, lông mi dày khẽ run.

Sau đó thanh âm kia lại xuất hiện.

[Khóc đến mười hai giờ sao? Khóc đến đúng mười hai giờ rồi dừng sao? Mười hai giờ đúng à? Tại sao cô ta lại nhìn đồng hồ rồi khóc?]

Nhận thấy được bên kia cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt người của mình ném tới,

Cảm nhận được ánh mắt của người chưa từng nhìn thẳng mình lần nào, Thời Liễu Liễu nhấc mí mắt liếc nhìn Lục Yến Châu một cái.

[Nhìn cái gì mà nhìn, nếu anh đuổi việc tôi, tôi sẽ đi ị trong thư phòng của anh.]

Lục Yến Châu: "..."

Thì ra là thằng nhóc nhà ngươi bịa đặt.

"Cậu ta đã làm gì cô?"

Rời mắt khỏi người Thời Liễu Liễu, Lục Yến Châu mượn động tác đi vào bên trong, ở góc độ mọi người không nhìn thấy lộ ra biểu tình kinh ngạc.

...Thuật đọc tâm?

Lục Yến Châu cởϊ áσ khoác ngoài ra, ngồi xuống sô pha, đưa tay nhận lấy trà người hầu đưa tới, tư thái lười biếng, hai chân dài bắt chéo lên nhau.

Ngoài ý muốn?

Thật ra thì cũng không sao.

Hắn chính là chủ tịch tương lai.

Biết đọc suy nghĩ thì sao?

Bạch Lệ Diệp ném cho Thời Liễu Liễu một ánh mắt "ngươi xong rồi", đi giày cao gót chạy tới.

"... Câụ ấy... cậu ấy... cậu ấy đối xử với em..."

Không thể đem chuyện mình bị người ta ị lên đầu nói ra ngoài.

Cô nức nở một tiếng, dường như bởi vì ký ức quá đau khổ, khó có thể nói thành lời.

Lục Yến Châu cúi đầu nhấp một ngụm trà, đôi môi nhợt nhạt nhuốm một lớp nước mỏng.

"Cô ấy yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?"

"Thời Liễu Liễu, chuẩn bị một chút, ngày mai kết hôn với Bạch tiểu thư."

Bạch Lệ Diệp: ?

Thời Liễu Liễu nhấc chân đi tới, đôi mắt bình tĩnh như nước đọng chợt loé lên cảm xúc.

Bắt được sự khác thường trong nháy mắt đó, Lục Yến Châu nhướng mày, thích Bạch Lệ Diệp thật sao?

[Chúng ta chỉ là chủ tớ, anh đã vượt quá giới hạn rồi Tiểu Lục.]

Tiểu Lục: "..."

Mắt thấy Lục Yến Châu định mặc kệ chuyện này, Bạch Lệ Diệp lập tức phản ứng lại.

Thầm nghĩ thái độ lúc trước của Lục Yến Châu đối với người hầu nhỏ này không phải như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »