Chương 1

"Cái con rùa rụt cổ kia!! Cậu vậy mà lại để người ta ị lên đầu tôi?"

Tiếng rống giận bén nhọn của nữ nhân từ bên ngoài truyền vào, cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem áo nịt ngực trong tay kéo đứt.

Thân là người hầu cận thân bên người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, Thời Liễu Liễu có đầy đủ sự chuyên nghiệp và tu dưỡng, trong thời gian ngắn đã từ một thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo như búp bê biến thành thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng như búp bê.

Tiếng rống giận bên ngoài còn đang vang lên, Thời Liễu Liễu có chút bất lực lắc đầu, nghĩ thầm ai lại ác độc như vậy.

"Thời Liễu Liễu! Cậu có nghe thấy không? Cút ra đây cho tôi! Tôi muốn Lục Yến Châu khai trừ cái đồ không có giáo dưỡng như cậu!"

Thời Liễu Liễu khi nghe được tên mình: "...."

Toang rồi, là hướng về cô mà đến.

Thời Liễu Liễu là "cháu trai" của quản gia cũ, ngay khi vừa nhậm chức đã bị gia chủ Lục gia phái đến bên cạnh người thừa kế duy nhất Lục Yến Châu để làm người hầu, nhưng Lục Yến Châu và cha hắn quan hệ không tốt, dẫn đến cô vẫn luôn không được Lục Yến Châu chào đón.

Nữ cải nam trang nhiều năm, mắt thấy sắp trà trộn đến bên cạnh thiếu gia rồi, cũng không thể lại kéo dài, lần này có thể sa thải tôi rồi chứ.

Trong ánh mắt xem kịch vui của những người hầu khác, thân hình mảnh khảnh mặc bộ đồng phục thẳng tắp xuất hiện trước mặt Bạch Lệ Diệp.

"Thiếu niên" tóc đen da trắng, bộ đồng phục màu đen gọn gàng, sạch sẽ tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, khuôn mặt thon gọn và đôi mắt hơi xếch, vô duyên vô cớ nhiều ra vài phần quyến rũ, nhưng biểu cảm khuôn mặt quanh năm không thay đổi, thật sự đè xuống sự quyến rũ kia.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong lòng Bạch Lệ Diệp càng tức giận hơn, thậm chí bắt đầu oán giận gia chủ Lục gia, tại sao phái một người hầu nam lớn lên còn xinh đẹp hơn con gái đến bên cạnh Lục Yến Châu.

Nói cô cạnh tranh ghen ghét? Cô chỉ là yêu sự phú quý của Lục gia.

Bạch Lệ Diệp thậm chí không thể tưởng tượng được cô sẽ là một cô gái vui vẻ như thế nào nếu trở thành Lục phu nhân.

"Sao lại cách xa như vậy, bây giờ biết sợ rồi sao?"

Thấy Thời Liễu Liễu im lặng đứng tại chỗ, ngón tay gắt gao nắm chặt vào nhau, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên như đang chịu đựng cái gì, Bạch Lệ Diệp đắc ý nhếch môi.

Cô là một cô gái rất xinh đẹp, một thân váy trắng, chân đi giày cao gót nhỏ, khuôn mặt ngọt ngào, xuất thân từ gia đình âm nhạc đang sa sút, gia giáo cực nghiêm, bởi vậy Bạch Lệ Diệp dù có tức giận, tổng thể mà nói thì nhìn vẫn đẹp.

Cho đến khi Thời Liễu Liễu chậm rãi mở miệng.

"Bạch tiểu thư."

"Cô đi tiểu trong khi đứng."

Bạch Lệ Diệp: ?

Mùi nướ© ŧıểυ mà cô đã bỏ qua trước đó đột nhiên xộc vào mũi, và cô nghiêng đầu...

Một con chó vừa mới đi tiểu xong đang đứng dưới chân nhìn cô với vẻ mặt vô tội, mà làn váy trắng của cô đã bị chất lỏng màu vàng thấm đẫm, đang tản ra mùi vị khó ngửi.

Bạch Lệ Diệp: "...."

Con chó xấu xa.

"Thời Liễu Liễu cô chết chắc rồi... Hôm nay tôi nhất định phải đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục!" Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Lệ Diệp vặn vẹo, dường như giây tiếp theo sẽ nhào tới cắn chết Thời Liễu Liễu.

Thời Liễu Liễu vẫn là khuôn mặt không biểu cảm đó.

"Biết rồi, đi chơi đi."

Oan có đầu nợ có chủ, ai nợ thì tìm người đó.

Mỗi lần xui xẻo đều đổ cho tôi, ôi mẹ ơi, cái này ai còn phân rõ tôi và Đậu Nga.

Bạch Lệ Diệp: "..."

Đúng lúc tức giận muốn điên lên, một người hầu cơ trí đi tới nịnh nọt cười với cô: "Bạch tiểu thư, tôi đưa cô đi vệ sinh một chút."

Lúc dẫn người đi ngang qua Thời Liễu Liễu, người hầu hả hê nói nhỏ: "Cậu xong rồi, chủ nhân sẽ lập tức trở về."

Sợ sao?

Thời Liễu Liễu lạnh nhạt liếc hắn một cái: "Ồ."

Người hầu: "..."

Lườm nguýt cô một cái, hắn thầm nghĩ cậu cứ kiêu ngạo đi, chờ chủ nhân trở về, tôi xem cậu còn đắc ý như thế nào!

Thời Liễu Liễu kiềm chế khóe môi sắp nhếch lên, che đi sự hưng phấn trong mắt.

Rốt cục cũng được tự do, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay cô sẽ có thể chạm vào cơ bụng của người mẫu nam trong hộp đêm.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, mấy người hầu vốn đang tự làm công việc của mình thuận tiện âm thầm cười nhạo Thời Liễu Liễu đều đồng loạt bỏ công việc đang làm dở xuống đi ra ngoài.

Sở dĩ xuất hiện một màn này, chắc chắn là...

Người thừa kế Lục gia, Lục Yến Châu đã trở lại.

Thời Liễu Liễu cúi đầu nhìn mắt cá chân một cái, chắc chắn quần thu của mình nhét vào trong vớ sẽ không lộ ra rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.

Cửa lớn bên ngoài biệt thự từ từ mở ra hai bên, một bóng dáng cao lớn đĩnh đạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Thiếu niên mặc đồng phục học viện còn chưa kịp thay, ánh mắt cụp lại, hàng mi dài rũ xuống, như đang suy nghĩ cái gì.