Cố Chính Khanh cắn một miếng thịt xiên rồi nói: “Lúc tôi học cấp ba, Tôi sẽ đến đây khi đói, tôi có thể đến ba hoặc bốn lần một tuần. Theo thời gian, chủ cửa hàng quen biết tôi và tôi thường đưa bạn bè đến đây và họ trở thành khách hàng thường xuyên. Sau khi tốt nghiệp, tôi thường đến đây ăn thịt nướng."
Thẩm Hành cười khúc khích: "Cố tổng thật sự là bạn lâu năm của mọi người."
Tôi sẽ nhớ tới những điều tốt đẹp của ngày xưa, thậm chí hương vị cũng giống hệt như chín năm trước vậy.
"Không sao, tôi chỉ là nhớ kỹ một số người thôi." Cố Chính Khanh nói, "Còn nóng mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon."
Thẩm Hành cúi đầu ăn một ngụm.
Cố Chính Khanh nhìn Thẩm Hành cúi đầu ăn cơm, không hiểu sao cảm thấy rất ngoan ngoãn, tình phụ tử không thể khống chế tràn ngập.
Anh sợ Thẩm Hành khô miệng nên nói: “Cậu muốn uống gì? Tôi mua cho cậu.”
Thẩm Hành ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Cố tổng, anh có muốn uống rượu không ?”
“Tôi không uống rượu." Cố Chính Khanh nói: "Tôi không phải là người uống rượu giỏi."
Ăn thịt nướng mà uống bia thì rất hợp, nhưng đáng tiếc khi say rượu anh sẽ rất quậy, nếu đi cùng đám người Trình Tử Mặc, Cố Chính Khanh sẽ không kiên nễ gì mà uống rượu, nhưng Thẩm Hành thì không được, anh không muốn ở trước mặt Thẩm Hành mà đánh mất hình tượng.
"Vậy tôi sẽ uống đồ uống giống như Cố tổng."
"Được rồi, cậu ăn trước đi, tôi đi mua đồ uống." Cố Chính Khanh vừa rời đi, cô gái ngồi ở bàn bên cạnh cũng đi tới mặt đỏ bừng: “Cái kia…”
Thẩm Hành nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt thanh tú nhìn Thẩm Hành, ngập ngừng nói: "Xin hỏi, cậu còn độc thân sao? Tôi có thể xin phương thức liên lạc của cậu được không?”
Thẩm Hành vẻ mặt bình tĩnh nói: " Xin lỗi, tôi đã có người tôi thích rồi.”
Trên mặt cô gái hiện lên một tia thất vọng, cô mím môi hỏi: “Bạn của cậu vẫn còn độc thân không? Tôi có thể…”
“Không,”Thẩm Hành ngắt lời.
Cô gái sửng sốt, mở miệng thở dốc rồi lại ngậm lại.
Thẩm Hành tính tình lạnh lùng xa cách, tựa hồ không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng lúc này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng sự thù địch và chiếm hữu trong mắt Thẩm Hành, như thể anh là một con sói hung ác không cho phép bất cứ ai chạm tới thèm muốn con mồi của mình.
Cô gái có một suy đoán táo bạo trong đầu: “Vậy… anh và anh ấy thực sự là một cặp sao?”
Thẩm Hành: “???”
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Hành, cô gái lập tức hiểu ra: “Có phải anh vẫn chưa theo đuổi được anh ấy không?”
Thẩm Hành: “……”
Mới bị cự tuyệt hai lần lập tức lấy lại tinh thần, cô vỗ vai Thẩm Hành: “Đừng giữ suy nghĩ trong lòng nữa, cậu phải nói ra tâm tư của mình với anh ấy sớm một chút, như vậy anh ấy mới có thể hiểu được tâm ý của câu, cố lên nha.”
Nói xong, cô gái vui vẻ rời đi.
Thẩm Hành nhìn mái tóc đuôi ngựa đung đưa, không thể phục hồi tinh thần.
Nữ sinh trung học ngày nay là loại sinh vật huyền bí như vậy sao?
Cố Chính Khanh sau khi trở lại, liền thấy Thẩm Hành nghiêng đầu hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Lời nói của cô gái vừa nãy lại tự động hiện lên trong đầu Thẩm Hành, trong lòng anh có một cảm giác thôi thúc, nhưng lại bị anh nhanh chóng kìm nén nó lại.
Cố Chính Khanh không có nhận ra Thẩm Hành có gì kỳ quái, liền đưa nước cho anh. Hai người ăn xong hết số xiên mình gọi. Ăn xong bó cuối cùng, Cố Chính Khanh ngồi phịch xuống ghế. Thẩm Hành thấy vậy nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, chúng tôi đi dạo một chút rồi về nhà.”