Cố Chính Khanh thường ăn ở quán thịt nướng này khi còn học trung học, mùi vị đặc biệt ngon. Tuy là quán ven đường nhưng vợ chồng chủ quán cũng rất nhiệt tình, tốt bụng và có mối quan hệ với anh.
Cố Chính Khanh vốn muốn mời Trình Tử Mặc và Diệp Văn Triết đi cùng nhau, nhưng một người phải đi cùng bạn trai, một người phải tham dự tiệc rượu nên không có thời gian.
Cố Chính Khanh thở dài, trước khi đăng xuất WeChat, anh đột nhiên nhìn thấy ảnh đại diện của Thẩm Hành.
Anh dừng lại và gửi tin nhắn: Tối nay cậu có muốn ăn tối cùng nhau không?
Thẩm Hành lập tức trả lời: Được.
Cố Chính Khanh gõ lại lần nữa: Quán ven đường cậu thể ăn thịt nướng không?
Thẩm Hành đáp: Được.
Cố Chính Khanh gửi tin nhắn: Được rồi, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi tới đón cậu.
Thẩm Hành gửi địa điểm.
Cố Chính Khanh sửng sốt một lát.
Vị trí của Thẩm Hành chỉ cách anh cái ba ngã tư.
Cố Chính Khanh bảo Thẩm Hành tìm một quán cà phê ngồi trước, đợi anh lái xe tới đó.
Vừa rẽ qua ngã tư, anh đã nhìn thấy Thẩm Hành đang đứng trên đường.
Không phải anh có thị lực tốt, mà là Thẩm Hành giống như phát sáng giữa đám người, khó có thể không chú ý tới.
Thẩm Hành cũng nhìn thấy anh, đi tới.
Thẩm Hành mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Cố Chính Khanh chú ý tới Thẩm Hành mặc áo len trắng, nhìn càng trẻ trung tươi tắn, anh hỏi: "Đợi có lâu không?"
Thẩm Hành cười lắc đầu: "Không có, tôi cũng vừa mới tới.
Anh chủ động giải thích: “Hôm nay tôi tới đây để gặp một người bạn. Không ngờ, trùng hợp như vậy, Cố tổng lại tình cờ mời tôi đi ăn tối.”
“Thật trùng hợp.” Cố Chính Khanh nói tiếp: “Nhà hàng thịt nướng này tôi thường đến hồi cấp 3, tuy là quán ngoài trời nhưng lại rất sạch sẽ."
Thẩm Hành cười nói: "Tôi cũng thích đồ nướng ở quán, tiếc là không có ai đi cùng.”
" Sau này cậu muốn đến đó thì có thể gọi cho tôi,” Cố Chính Khanh vừa nói vừa bật đèn rẽ. “Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Hai người lần lượt trò chuyện. Cố Chính Khanh tận hưởng khoảng thời gian cùng Thẩm Hành, thoải mái và dễ chịu .
Con đường gần trường cấp ba rất hẹp, Cố Chính Khanh đậu xe ở ngã tư, cùng Thẩm Hành đi vào. Cố Chính Khanh đang đi đột nhiên dừng
lại, nhìn qua lan can khuôn viên trường cấp ba, hoài niệm nói: "Hồi đó tôi học ở đây. Thời gian trôi nhanh quá, tôi đã tốt nghiệp được tám năm rồi."
Chơi bóng, bạn có thể cảm nhận được sức sống trẻ trung của họ từ xa.
Lúc học cấp ba, Cố Chính Khanh cảm thấy học tập có rất nhiều áp lực, có chút chán nản, nhưng hiện tại anh thật sự đã trải qua những năm tháng đó, anh thực sự cảm thấy hoài niệm.
Lúc Cố Chính Khanh đang nhìn quanh sân trường, Thẩm Hành vẫn luôn nghiêng mắt nhìn anh.
Thế giới trước mắt bỗng nhiên mờ đi, Thẩm Hành tựa hồ nhìn thấy lại một lần nữa tiền bối mặc đồng phục rộng rãi, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười rất ôn hòa.