Cố Chính Khanh nói: "Được, vậy mười một giờ tôi chúc cậu ngủ ngon."
Thẩm Hành đoán được ý nghĩ của Cố Chính Khanh, nói: "Chúc ngủ ngon tôi xong ngài cũng phải đi ngủ, không được dùng điện thoại di động hoặc xử lý công việc nữa.”
Cố Chính Khanh: “…”
Tiểu tử này là con giun trong bụng mình sao?
Cố Chính Khanh không muốn làm gương xấu, chỉ có thể thừa nhận thất bại: "Được rồi, hôm nay 11 giờ tôi sẽ đi ngủ."
Sau khi về nhà, Cố Chính Khanh tắm rửa thật nhanh, sau đó định cài chuông báo thức, đúng giờ tắt máy tính lúc 10h55 phút.
Thói quen thức khuya đi làm của Cố Chính Khanh đã được Trình Tử Mặc dạy rất nhiều lần, thậm chí còn nói thức khuya là lãng phí cuộc đời, nhưng Cố Chính Khanh ỷ mình có rất nhiều tóc nên ngày nào cũng thức đến một hai giờ sáng mới chịu đi ngủ.
Những lời nói nghiêm túc và những bài học khắc nghiệt của Trình Tử Mặc không thể ngăn cản được anh thức khuya. Hiện tại, chỉ cần một lời chúc ngủ ngon từ Thẩm Hành đã khiến Cố Chính Khanh chủ động hoàn thành công việc sớm và chuẩn bị đi ngủ.
Cố Chính Khanh từ trong chăn gửi tin nhắn cho Thẩm Hành: Cậu ngủ rồi à?
Thẩm Hành lập tức trả lời: Cố tổng đã tắt đi máy tính và nằm ở trên giường rồi sao?
Cố Chính Khanh sợ Thẩm Hành không tin, liền chụp ảnh bàn làm việc gửi đi: Nhìn xem, máy tính đã tắt rồi.
Thẩm Hành cười khúc khích: Được rồi, tôi tin Cố tổng.
Nhìn thấy đã là 58, Cố Chính Khanh muốn cùng Thẩm Hoành chúc ngủ ngon, nhưng anh vừa gõ xong hai chữ "Chúc ngủ ngon", bên kia liền truyền đến một tin nhắn thoại.
Cố Chính Khanh không biết tại sao, trực tiếp bấm vào.
"Cố tổng, chúc ngủ ngon."
Giọng nói của Thẩm Hành trầm thấp trong trẻo, mang theo một tia mỉm cười. Bởi vì điện thoại ở gần bên tai, Cố Chính Khanh cảm giác như Thẩm Hành ở bên cạnh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua dái tai của anh khi cậu ấy nói.
Cố Chính Khanh có lỗ tai rất nhạy cảm, chóp mũi đỏ lên, sắc mặt đỏ có xu hướng lan xuống cổ.
Phải mất nửa phút anh mới định thần lại được, anh nhẹ giọng, mở hộp thư thoại ra nói: “A Hành, chúc ngủ ngon.”
Cố Chính Khanh xoay người lại, rúc vào trong chăn, ôm điện thoại.
Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt lại lại rơi vào mộng.
Một đẹp mộng đẹp.
***
Cố Chí Hùng bị bắt lưu tại biệt thự cả đêm, ngày hôm sau buổi sáng mới trở về nhà.
Mở cửa ra, hắn nhìn thấy Giang Nguyệt Hoa đang ngồi ở trên sô pha xem TV, âm thanh thật sự rất nhỏ.
Cố Chính Hùng một bên đổi giày, một bên nói: “ Âm thanh TV nhỏ như vậy, em có thể nghe được sao?”
Giang Nguyệt Hoa liếc mắt một cái nhắm chặt cửa phòng ngủ, hạ giọng nói: “Nam Nam còn chưa có thức đâu, thanh âm lớn sẽ đánh thức nó.”
Cố Chí Hùng nhíu mày nói: “Đã 9 giờ rưỡi rồi, nó như thế nào còn chưa chịu dậy?”
Thấy Cố Chí Hùng chỉ trích con, Giang Nguyệt Hoa giọng điệu không tốt nói: “Còn không phải bởi vì bị con trai bảo bối của ông nhục nhã đó sao, Nam Nam mấy ngày nay tâm tình không tốt, buổi tối ngủ không được, mỗi ngày đều là trời gần sáng mới ngủ.”
Cố Chí Hùng nghe ra lời nói oán trách, khụ một tiếng, nâng bước đi vào trong phòng.