Chương 31

Chỉ nhìn hai cái avata thì không có gì, nhưng đặt cạnh nhau lại giống như avata của một cặp đôi...

Mẹ kiếp, ai chán đến mức cắt ảnh làm đôi rồi đăng lên mạng!

Phải lòng một người thật xấu hổ, Cố Chính Khanh không dám bí mật thay đổi ảnh đại diện.

Anh còn chưa kịp hành động, liền nghe thấy Thẩm Hành nói: "Thật trùng hợp, ảnh đại diện của Cố tổng cũng là một con mèo."

Cố Chính Khanh mơ hồ đáp lại.

Giọng điệu của Thẩm Hành rất tự nhiên, như thể anh ta không hề nhận ra rằng ảnh đại diện của họ là một cặp.

Cố Chính Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Anh lập tức chọn một bức ảnh khác làm ảnh đại diện, nhưng khi bấm xác nhận, ngón tay anh dừng lại.

Thay đổi avatar bây giờ giấu đầu lòi đuôi, nếu bây giờ anh thay đổi nó, ngược lại như nhắc nhở Thẩm Hành rằng avatar của họ là một cặp.

Cố Chính Khanh đưa điện thoại ra xa hơn, nheo mắt nhìn ảnh đại diện của hai người.

Trên thực tế, điều đó cũng không rõ ràng lắm. Ngay cả Thẩm Hành cũng không nhận ra đó là một cặp.

Lúc này Cố Chính Khanh mới từ bỏ ý định đổi avatar.

Thấy lời mời kết bạn đã được chấp nhận, Thẩm Hành do dự vài giây, nhỏ giọng nói: "Tôi biết Cố tổng bình thường rất bận rộn, không biết nếu gửi tin nhắn cho anh có làm phiền anh không.”

Chính Khanh nghe được giọng nói thận trọng trong điện thoại, có thể tưởng tượng Thẩm Hành ở bên kia mặc sơ mi trắng, hơi cúi đầu nhìn điện thoại di động, đôi mắt trong veo sạch sẽ bị lông mi dày cong cong che đi một nửa ánh sáng chờ đợi đang nhảy múa trong mắt cậu.

Cố Chính Khanh lập tức mềm lòng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Không quấy rầy tôi, cậu có thể tùy thời gửi tin nhắn cho tôi, vừa thấy tôi sẽ trả lời cậu."

“Được rồi, cảm ơn Cố tổng.”

Một nụ cười hiện lên trên môi Cố Chính Khanh.

Nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, anh nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu không nói chuyện nữa? Cậu mệt à?”

“Tôi không sao.” Thẩm Hành nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ là không biết nên mở miệng nói như thế nào.”

Cố Chính Khanh cười nói: "Cậu không cần dè dặt như vậy trước mặt tôi, có chuyện gì cứ nói đi."

"Tôi muốn hỏi, tôi có thể hay không..." Giọng nói của Thẩm Hành vang vọng trong chiếc ô tô nhỏ, trầm và đầy nam tính, khiến người ta run rẩy trong l*иg ngực: “Ngày nào cũng được chúc Cố tổng ngủ ngon.”

Chỗ mềm yếu nhất trong lòng Cố Chính Khanh bị chọc thủng, vết thương do Cố Chí Hùng gây ra trong nháy mắt liền lành lại, anh cười nói: “Đương nhiên.”

Thẩm Hành tựa hồ buông bỏ gánh nặng trong lòng, thanh âm cũng trở nên thoải mái hơn nhiều: "Cố tổng hiện tại có ở nhà không?"

Cố Chính Khanh nói: "Tôi đang lái xe, mười lăm phút nữa sẽ về nhà."

Thẩm Hành nói tiếp: "Đã chín giờ rưỡi rồi, về nhà thì sắp mười giờ rồi , Cố tổng trở về sẽ không phải lại muốn xử lí công việc đi."

Cố Chính Khanh nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Hành thực sự đã đoán đúng, sau khi trở về anh vẫn phải xử lý công việc trong ngày. Đây không phải là vì công vụ cấp bách mà là do thói quen của anh.

Cố Chính Khanh đổi chủ đề: “Bình thường mấy giờ cậu đi ngủ.”

“Mười một giờ.” Thẩm Hành nói.

Cố Chính Khanh rất hài lòng với lịch trình của Thẩm Hành, cậu mới 19 tuổi, còn cần phải cao lên nữa.