Cố Chính Khanh nhìn nam nhân không biết xấu hổ, lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên: “Năm đó, khi ông tham lam lạc thú, vứt bỏ trách nhiệm, ông có bao giờ nghĩ đến mớ hỗn độn mà ông để lại cho mẹ tôi hay không! Bà ấy có thể gánh vác tất cả bằng đôi vai mảnh mai của mình không?"
Cố Chính Khanh giọng nói run run khi nghĩ đến lúc đó, "Bà ấy là một người phụ nữ đã rời xa xã hội sáu năm và không thể tìm được một công việc tốt để làm. Để thoát khỏi nợ nần, bà ấy làm nhiều công việc mỗi ngày từ sáng đến tối. Các ngón tay của bà ấy sưng tấy và bà ấy ngủ trong đau đớn. Phải mất mười năm bà ấy mới có thể sáng lập ra Cố thị, bà đã thân bệnh nặng rồi qua đời ở tuổi 45. Bà ấy đã lãng phí cả cuộc đời mình chỉ để kiếm tiền! Cố Chí Hùng, ông có nghĩ đến điều này không? Ông đã dùng tiền mồ hôi nước mắt của bà để nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài, còn cùng người phụ nữ đó sinh ra đứa con ngoài giá thú chỉ kém tôi bốn tuổi, sao ông còn có gan để tôi quan tâm đến tình anh em và đem đứa con ngoài giá thú đó đến nơi tâm huyết mà mẹ tôi đã sáng lập là Cố thị làm việc?!"
Cố Chí Hùng bị Cố Chính Khanh chất vấn đến trên mặt không có một tia huyết sắc, chân mềm nhũn, ngã ngồi ở phía sau trên sô pha.
Mấy giây sau, ông mới khôi phục bình tĩnh, nhưng khí tức lại yếu đi rất nhiều: “Cậu, cậu... đứa con bất hiếu này thật ra rất oán hận tôi. Tôi nói cho cậu biết lần cuối, nếu cậu không đồng ý để Nam Nam gia nhập công ty, tôi sẽ cắt đứt quan hệ cha con với cậu!"
Cố Chính Khanh nhìn Cố Chí Hùng đang đe dọa anh bằng "mối quan hệ cha con" và cảm thấy vô cùng buồn cười.
Anh từ lâu đã không còn kỳ vọng gì đối với cha mình, bây giờ biết đến sự tồn tại của Cố Nam, anh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cố Chính Khanh không muốn, đang định đồng ý thì lại nghe thấy giọng nói của Cố phu nhân.
"Cố Chí Hùng, cậu càng ngày càng quá đáng!" Cố phu nhân vẻ mặt lạnh lùng đi ra, giọng nói không chút cảm xúc.
Bà Cố đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn gầy và cao. Bà mặc một chiếc sườn xám nhung, choàng khăn choàng trên vai. Bà có đôi mắt sắc sảo, không giận nhưng có uy áp.
Cố Chí Hùng, một kẻ thua cuộc ích kỷ, sống liều lĩnh dựa vào sự thiếu hiểu biết của mình, trông như một kẻ cầm dao nhưng chỉ sợ bà Cố.
Lúc này sắc mặt ông ta trở nên xấu xí sau khi bị bà Cố thuyết giảng. Ông ta cúi đầu không dám phản bác một lời.
Cố phu nhân hóa ra là một thiếu nữ xuất thân từ một gia đình giàu có, phong thái tao nhã, đoan trang khi về già, bà chậm rãi bước tới, cau mày nhìn đứa con trai duy nhất của mình: “Nếu con muốn cắt đứt mối quan hệ cha con với Chính Khanh, trước tiên đừng nhận tôi là mẹ anh ! Làm sao tôi có thể nuôi dạy một đứa con trai hồ đồ và ngu xuẩn như anh!"
Cố Chí Hùng, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, bị mẹ giáo huấn thành kẻ hèn nhát, nhăn mặt nói: “Nam Nam cũng là cháu trai của mẹ, con chỉ muốn đối xử với nó một cách xứng đáng. Hơn nữa đi Cố thị làm việc cũng không phải chuyện lớn gì.......Nếu ngay cả chuyện này con cũng không làm được, thì không phải con quá vô dụng rồi sao. Nam Nam và mẹ nó đã cùng con chịu khổ rất nhiều năm qua. Với tư cách là một người chồng, một người cha, con cảm thấy rất có lỗi và muốn bồi thường cho họ."
"Nhưng tôi không nhận bọn họ." Bà Cố ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi chỉ nói một lần ở đây, trừ khi tôi chết, không đời nào Cố Nam tuyệt đối sẽ không có khả năng bước vào công ty nữa bước. !"
"Mẹ!" Cố Chí Hùng kinh ngạc hét lên: "Sao mẹ có thể thiên vị như vậy? Tại sao Nam Nam không thể vào công ty!"
Sắc mặt Cố phu nhân lạnh lùng, ánh mắt kiên định, vẻ mặt bất động.
Nhìn thái độ kiên quyết của bà Cố, anh biết chuyện này không thể xảy ra. Cố Chí Hùng không dám phản bác bà Cố nữa mà chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Chính Khanh một cách hung dữ.
Cố Chính Khanh cảm thấy muốn phát ốm ngay cả khi hít thở cùng không khí với Cố Chí Hùng. Anh ấy muốn trực tiếp cắt đứt mối quan hệ cha con với Cố Chí Hùng và giải quyết triệt để vấn đề này, nhưng bà Cố lại gay gắt đến mức anh ấy không thể nói gì khác.