Tắm rửa xong, anh thấy vẫn còn sớm, liền gửi tin nanh cho Thẩm Hành, bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt, đợi anh ngủ đủ giấc rồi mới rời đi.
Không ngờ, Thẩm Hành lập tức đáp lại.
Cố Chính Khanh vừa đọc được tin tức, chuông cửa liền vang lên.
Anh mở cửa, nhìn thấy Thẩm Hành ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa.
Thẩm Hành nói: "Cố tổng, tôi muốn cùng ngài rời đi."
Cố Chính Khanh có chút kinh ngạc nói: "Sao cậu lại dậy sớm như vậy?"
Thẩm Hành giải thích: "Tôi luôn dậy sớm như vậy."
Hai người cùng nhau đi ra cửa
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Cố Chính Khanh nhìn Thẩm Hành, nhớ tới kế hoạch nghề nghiệp tối qua còn chưa nói xong, tiếp tục nói: “ Đúng rồi, việc chọn người đại diện tôi sẽ xem xét lại một chút, qua một đoạn thời thời gian lại nói cho cậu."
Thẩm Hành gật đầu. Gật đầu: "Được, ngài không cần gắp gáp."
Nhìn thấy Thẩm Hành ân cần như vậy, Cố Chính Khanh trong lòng càng thêm đáng tiếc, "Yên tâm, tôi sẽ làm càng sớm càng tốt."
Thẩm Hành: “…”
Thực sự không cần lo lắng, anh căn bản không muốn quay phim.
Cố Chính Khanh tiếp tục nói cho Thẩm Hành về kế hoạch sự nghiệp với vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Hành tận hưởng cảm giác được quan tâm, cười khúc khích, lo lắng nói: "Cố tổng, anh cũng nên tự chăm sóc bản thân mình, nhớ ăn uống đúng giờ, đừng bận quá mà quên ăn."
Cố Chính Khanh có chút áy náy đáp lại.
Thẩm Hành làm sao biết anh thường xuyên bận rộn quên ăn?
Thẩm Hành bổ sung: “Đừng ngồi ở bàn làm việc quá lâu, nhớ đứng dậy đi lại.”
Cố Chính Khanh hỏi: “Cậu thường xuyên vận động sao?”
Thẩm Hành gật đầu: “Thường xuyên.”
Nghe được Thẩm Hành nói như vậy, Cố Chính Khanh nghĩ tới ngày đó anh nhìn thấy cơ bụng tám múi, nhưng anh chỉ có khối mềm như bông.
Cố Chính Khanh có chút chán nản, vô thức cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Thẩm Hành chú ý tới biểu tình của Cố Chính Khanh, nhếch môi, trong mắt mỉm cười.
Những con số trên thang máy cứ giảm dần và dừng lại ở tầng một.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Hành chào Cố Chính Khanh rồi bước ra ngoài.
Cố Chính Khanh nhìn bóng lưng của cậu, bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Thẩm Hành dừng lại, quay người lại.
Cố Chính Khanh nói: "Lần này tôi bận rộn không thể đưa cậu về, lần sau nhất định sẽ đưa cậu trở về."
Thẩm Hành sửng sốt một lát, sau đó cười nhẹ: "Được rồi, tôi nhớ rồi, Cố tổng. Trên đường chú ý an toàn."
Thẩm Hành rời đi, Cố Chính Khanh đột nhiên cảm giác được thang máy lớn như vậy, có cảm giác trống rỗng.
Anh nhớ lại nụ cười của Thẩm Hành lúc rời đi, cảm thấy Thẩm Hành nên cười nhiều hơn một chút.
Sau khi tới gara ngầm, Cố Chính Khanh đã tìm được xe của mình.
Trước khi lên xe, anh liếc nhìn chiếc xe bên cạnh và không khỏi trầm trồ.