Trình Tử Mặc trong lòng chặc lưỡi. , họ mới quen nhau. Cố Chính Khanh đã bảo vệ cậu ấy và có vẻ rất thích cậu ấy.
Cố Chính Khanh thấy Trình Tử Mặc không lên tiếng, liền hỏi: "Tôi đã kể cho cậu nghe đại khái rồi, xin cho tôi một lời khuyên."
Trình Tử Mặc trước tiên nhướng mày nói." Cậu trước nói cho tôi nghe một chút đi, Thẩm Hành là người như thế nào."
Thẩm Hành khuôn mặt hiện ra trước mắt Cố Chính Khanh: " Cậu ấy tuổi tác không lớn, khí chất sạch sẽ, mới vừa tiếp xúc khi hơi chút có điểm lạnh nhạt, nhưng tính cách rất biết săn sóc và ôn nhu, đặc biệt chọc người đau lòng."
Cố Chính Khanh nói xong, thấy Trình Tử Mặc vẫn im lặng, liền hỏi: "Sao cậu không nói?"
"Cậu có chắc là cậu ấy là người như vậy không?"
Trình Tử Mặc khéo léo nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là trong cái giới giải trí này, không có ai là không biết diễn cả.”
Cố Chính Khanh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi khẳng định Thẩm Hành không phải giả vờ."
Nhìn Cố Chính Khanh khẳng định, Trình Tử Mặc cũng liền tạm thời tin tưởng: "Ừ, gặp phải loại người này, cậu tuyệt đối không thể quá nóng vội, đừng chỉ nghĩ đến việc làm, nhất định phải tiến hành từng bược một, từ từ lấy được sự tin tưởng của đối phương, để cho cậu ấy cam tâm tình nguyện hiến dâng chính mình."
Cố Chính Khanh suy nghĩ mấy giây, hắn liền tìm ra mấu chốt. : "Tôi hiểu rồi, phải đối xử tốt với cậu ấy một chút đúng không?" Trình Tử Mặc cảm thấy lời nói của anh ấy có gì đó không ổn, nhưng anh ấy không thể chê trách được, vì thế mơ hồ nói :
"Cũng có thể hiểu như vậy."
Chính Khanh tìm được phương hướng chính xác, trong đầu hiện ra rất nhiều ý tưởng, vội vàng cúp điện thoại: "Tôi biết rồi, đi trước đây."
"Cậu coi tôi như một công cụ à." Trình Tử Mặc bất đắc dĩ cười nói. nói: “Sau này có cơ hội, hãy mang Thẩm Hành đến cho chúng tôi xem.”
Cố Chính Khanh đồng ý.
Cúp điện thoại, Cố Chính Khanh bình tĩnh lại, tiếp tục viết văn kiện.
Bài viết này mất hơn hai tiếng đồng hồ. Cố Chính Khanh đã phân tích tình hình trong ngành giải trí, so sánh ưu nhược điểm của các công ty giải trí, đồng thời hoạch định rất toàn diện và chi tiết về triển vọng nghề nghiệp và phương hướng phát triển của Thẩm Hành.
Khi viết xong, anh nhận ra đã hơn chín giờ.
Anh vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Hành, ấn định địa điểm gặp mặt ở khách sạn.
Thẩm Hành gần như trả lời ngay lập tức.
Cố Chính Khanh nhìn thấy trả lời sau, liền gói lại kế hoạch mình viết vào một cuốn sách, mang về khách sạn.
Anh lấy thẻ chìa khóa từ quầy lễ tân và tìm phòng.
Khi mở cửa ra, anh nhìn thấy hình ảnh một mỹ nam đang lật sách, Cố Chính Khanh không chuẩn bị, bị nam nhân dụ dỗ.
Thẩm Hành tựa người vào cửa sổ, đầu hơi cúi xuống, để lộ ra một phần xinh đẹp sau gáy, ngón tay thon dài đang lật từng trang sách.
Khóe miệng dường như nhếch lên nhưng không hếch lên, khí chất ôn nhu tao nhã.
Ánh sáng ấm áp từ trên chiếu vào một bên mặt anh, phủ lên anh một lớp vàng quý phái.
Trong lúc bàng hoàng, Cố Chính Khanh tựa hồ nhìn thấy một vị thần.
Anh ngơ ngác đứng ở cửa, quên mất mình là ai và mục đích đến đây.
Mãi đến khi Thẩm Hành gọi hắn, Cố Chính Khanh mới phục hồi tinh thần lại.
Anh ho hai tiếng rồi bước vào nhà.
Thẩm Hành đứng dậy đi tới Cố Chính Khanh, "Cố tổng, ngài tới rồi."
Cố Chính Khanh gật đầu: "Cậu chờ có lâu không?"
"Không có, tôi cũng vừa mới tới."
Hai người cùng nhau ngồi trên ghế sofa.
Cố Chính Khanh nhìn tài liệu trong tay, suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Anh mải mê suy nghĩ đến nỗi không nhận ra rằng đã ba bốn phút trôi qua mà họ không nói một lời nào.
Thẩm Hành đột nhiên nói: "Cố tổng, ngài có muốn đi tắm trước không?"