Cố Chính Khanh bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Thẩm Hành, đứng trước mặt hắn trong tư thế bảo vệ.
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng quá kiêu ngạo!" Cố Chính Khanh nhìn Tiểu minh tinh, thanh âm lạnh lùng gần như cứng đờ: "Cút cho tôi!”
Tiểu minh tinh bị khí thế của Cố Chính Khanh làm cho chấn động, nhất thời không nói nên lời.
Trước đây hắn đã từng gặp Cố Chính Khanh, mặc dù không thể cùng anh nói chuyện, nhưng hắn biết thân phận của Cố Chính Khanh rất không tầm thường, nếu không thì đạo diễn sẽ không đối với hắn lấy lòng đến như vậy.
Tiểu minh tinh có chút rụt rè.
Sở dĩ anh ta có thể kiêu ngạo như vậy trước mặt đạo diễn là vì dù sao đạo diễn cũng là người làm công, không thể chống lại nhà đầu tư. Nhưng Cố Chính Khanh lại không giống vậy, bản thân anh ta là một nhà đầu tư, lời nói của anh ta cũng có trọng lượng.
Tiểu minh tinh vô thức bào chữa cho mình: "Cố tổng, xin đừng tức giận. Đây hoàn toàn chỉ là hiểu lầm. Người đổ nước không phải là tôi..."
Cố Chính Khanh sắc mặt lạnh lùng ngắt lời hắn: " Không phải cậu hất, vậy không lẽ nước tự động đổ lên người Thẩm Hành sao?”
Nghe được lời này, Tiểu minh tinh sửng sốt.
Hắn liếc nhìn Thẩm Hành đang cúi đầu trốn ở phía sau Cố Chính Khanh, sau đó nhìn vào ly nước trống rỗng trên trán, hắn không khỏi nhớ lại chuyện vừa xảy ra... Thẩm Hành có chút gì đó. Rõ ràng là đang trấn áp hắn, nắm chặt cổ tay hắn, tình thế làm sao có thể đảo ngược được...
Thẩm Hành đang trốn ở phía sau đột nhiên nói thêm: “Đừng trách hắn nữa, tôi không có việc gì đâu, chắc có thể là do tôi khiến cho cậu ấy không vui, nếu không sao cậu ấy có thể hất ly nước vào người tôi chứ.”
Tiểu minh tinh: “???”
Tiểu minh tinh: “!!!”
Không phải do cậu buông tay ra, nên nước mới đổ lên người cậu sao.
Hắn đúng là tên trà xanh mà, vậy mà dám diễn trò trả thù mình!
Tiểu minh tinh lập tức tức giận: "Lần này tôi đã phạm sai lầm, không ngờ đẳng cấp của cậu cao như vậy, còn có thể cho tôi trà xanh!"
Cố Chính Khanh nghe vậy cau mày nói: "Cậu như thế nào càng ngày càng quá đáng, cái gì mà trà xanh với không trà xanh, không cần chuyển chủ đề."
Tiểu Minh Tinh nghe vậy lập tức muốn giải thích với Cố Chính Khanh, lại bị Thẩm Hành cắt ngang.
Thẩm Hành nhíu mày, cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút ngoan ngoãn: "Cố tổng, tôi thực sự không sao, ngài không cần lãng phí thời gian với tôi."