Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley

Chương 8: Phụ Thuộc Vào Sự Thể Hiện Của Cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Động tác đó vô cùng tự nhiên và anh tuấn.

Điếu thuốc đã được châm lên.

Những tia lửa vụt tắt trong gió, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Đứng trước gió đêm và ánh trăng, anh giống như một bức tranh sinh động.

Sau khi chậm rãi rít một hơi thuốc lá, người đàn ông mới ngước mắt lên nhìn Tống Mịch vẫn đang đợi anh đáp lời.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt sinh động như một chú nai con. Con ngươi đen tròn ít lòng trắng hơn người bình thường tựa như đang đeo kính áp tròng, gương mặt thanh mảnh nhìn càng thuần khiết và lương thiện.

Nhất là lúc này vì đứng trong gió nên chóp mũi cô ửng hồng, sắc mặt tái nhợt nhìn rất đáng thương.

Cuối cùng, ánh mắt Đàm Tây Trạch rời khỏi khuôn mặt xuống bộ quần áo màu vàng trên người cô.

Suy nghĩ vài giây, anh trầm giọng nói: "Thế này đi, cô lên xe khóc, chỉ cần cô khiến người phụ nữ kia ngừng khóc, tôi sẽ trả tiền cho cô."

"!"

Nghe nói đến tiền, hai mắt Tống Mịch gần như hiển thị ký hiệu đồng tiền: "Anh thật sự sẽ trả tiền sao? Tiền mặt hay là chuyển khoản!"

Đàm Tây Trạch: "..."

Nhận thấy đối phương có thể bị mình dọa sợ, Tống Mịch nhanh chóng kiềm chế lại, ngoan ngoãn mỉm cười: "Thưa anh, chỉ cần anh trả thù lao hợp lý thì nhất định tôi sẽ làm được."

Thù lao hợp lý?



Khuôn mặt Đàm Tây Trạch ẩn sau làn khói, anh hơi nheo mắt lại, giọng nói bình thản: "Bao nhiêu thì đủ?"

Lái xe Bentley chắc sẽ không keo kiệt đâu nhỉ?

Tống Mịch nghĩ thầm, ngoài mặt bình tĩnh đem vấn đề hỏi ngược lại: "Anh sẵn sàng trả bao nhiêu? Bởi vì tôi nghĩ rằng sự hiểu biết về tiền bạc giữa anh và tôi chắc chắn không giống nhau, cho nên cách tiêu tiền đương nhiên cũng vậy."

Cô sợ ra giá cao đối phương sẽ đổi ý, cũng sợ ra giá thấp thì thiệt cho mình nên để đối phương nói là ổn thỏa nhất.

Không nên múa rìu qua mắt thợ.

Dù sao cũng chỉ là một lời nói…

Trước mặt Đàm Tây Trạch, không thể tỏ vẻ tinh ranh được.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Đàm Tây Trạch nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt anh không đổi, giọng nói tan vào cơn gió lạnh như thêm chút lạnh lùng: "Hiểu biết của tôi về tiền bạc chính là mỗi một xu đều phải dùng đúng mục đích cần thiết, vì vậy…"

Anh lập lờ nước đôi, cố ý không nói hết câu.

Điều này thành công khơi gợi sự tò mò của Tống Mịch, cô không nhịn được hỏi: "Vì vậy?"

Anh mau nói đi!

Đàm Tây Trạch trả lời: "Còn phụ thuộc vào sự thể hiện của cô."

"?"
« Chương TrướcChương Tiếp »