Cô cũng muốn làm.
Kính Lan cười híp mắt, khóe mắt hiện lên một ít nếp nhăn. Sau khi phá sản bà chưa từng dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền nên già đi rất nhanh.
Nhưng bà cũng không để ý, chỉ thầm mong trả hết nợ càng sớm càng tốt.
"Vất vả một chút cũng không sao, dù gì cũng là giúp việc trực tiếp."
Giúp việc được chia thành hai kiểu giúp việc trực tiếp và gián tiếp. Thông thường giúp việc trực tiếp sẽ có mức lương cao hơn, nhưng nói một cách tương đối thì phải làm nhiều việc hơn.
"Ở nhà người ta hả mẹ?" Tống Mịch nhấp một ngụm sữa đậu nành, đặt cốc xuống: "Một tháng được nghỉ bao nhiêu ngày?"
"Bốn ngày."
Tống Mịch lại hỏi: "Địa điểm làm việc ở đâu ạ? Dì Trương đã báo với mẹ chưa?"
Kính Lan thoáng dừng lại, nhất thời không nhớ ra tên khu biệt thự kia, nên đành nói đại khái: "Hình như cái gì mà Thủy Loan…"
Trong đầu Tống Mịch nảy ra một cái tên: "Vân Thủy Loan?"
Kính Lan nói: "Đúng rồi đúng rồi, chính là nó."
"?"
Vân, Thủy, Loan!
Ba chữ này đều sặc mùi tiền, từ cách phát âm cũng toát lên sự xa hoa mà người bình thường không thể mua được.
Ở Độ Thành có câu nói thế này: Trên có thiên đường, dưới có Thủy Loan.
Chính là nói đến Vân Thủy Loan kia.
Người sống trong đó đều là những người giàu có bậc nhất, trước khi mua nhà cần phải tiến hành kiểm kê tài sản cá nhân. Những ai có tài sản dưới hai mươi triệu thì ngay cả tư cách xem nhà cũng không có.
Tống Mịch quên cả nhai, miếng bánh bao nghẹn trong cổ họng khiến cô suýt nữa thì bị sặc.
Sau khi nuốt miếng bánh bao, Tống Mịch chăm chú nhìn mẹ mình, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi: "Mẹ... Con nghĩ hay mẹ bị lừa rồi? Mẹ phải biết rằng không phải ai cũng có thể ra vào Vân Thủy Loan."
"Sao có thể? Dì Trương với mẹ là bạn bè nhiều năm như vậy! Dì ấy có thể gạt mẹ sao? Con yên tâm đi Mịch Mịch, mẹ đã nộp tài liệu khám sức khỏe cho công ty giúp việc rồi, chờ tuần tới giấy phép lao động được chấp thuận là mẹ có thể đi làm."
Tống Mịch thoáng yên tâm, nhưng lại không khỏi nghĩ đến một chuyện.
Với mức lương cao như vậy...
Chắc chủ nhà phải rất khó tính nhỉ?
Còn một tiếng nữa là đến giờ làm việc, Tống Mịch thay quần áo đi làm rồi cầm túi xách ra khỏi cửa.
Chiếc xe điện bị hỏng vẫn đang đỗ ở một con phố nào đó, sau khi tan làm cô mới lấy lại nên sáng nay chỉ có thể dùng xe đạp công cộng đi làm.
Xe đạp chậm, cô càng phải đi sớm hơn.